Chương 1327: Thăm Dò Tích Vân Cốc (1)!
Chương 1327: Thăm Dò Tích Vân Cốc (1)!Chương 1327: Thăm Dò Tích Vân Cốc (1)!
Chương 1327: Thăm Dò Tích Vân Cốc (1)!
Ngay khi Lý Thủy Đạo rời đi, một gã kiếm tu tiến lên phía trước, nói khẽ với chấp lệnh quan: "Thượng quan, thực lực của Ma tu Tích Vân Cốc không yếu, trước đây đã có rất nhiều thám báo lâm trận bỏ chạy, giao nhiệm vụ này cho người kia, sợ là...
Chấp lệnh quan khoát tay, ngắt lời kiếm tu nọ: "Tu sĩ Đạo môn theo đuổi trường sinh, không muốn đặt chân vào nơi hung hiểm bực này, lâm trận bỏ chạy cũng không ngoài ý muốn, nhưng tu sĩ Phật môn thì khác, bọn họ dựa vào nguyện lực tu hành, tuyệt đối không thể tự tiện trốn đi, nếu hắn dám bỏ chạy, Vô Thiên Phật Tổ tuyệt đối không dung được hắn, như vậy đạo pháp tu hành của hắn sẽ đình trệ, vĩnh viễn không thể tiến thêm một bước."
"Thì ra là thế." Kiếm tu lộ vẻ giật mình hiểu rã.
"Sợ rằng chỉ Pháp Hải này mới có thể gặm được cục xương cứng ở Tích Vân Cốc kia thôi." Sắc mặt chấp lệnh quan âm trầm. ...
Ở Tiên giới có tồn tại một khu vực hiểm ác do thiên nhiên hình thành. Nơi này chính là Tích Vân Cốc.
Địa hình nơi này cực kỳ phức tạp, với đầy rẫy khe sâu phân bố ở khắp nơi, giống như một tòa mê cung được thiên nhiên tỉ mỉ điêu khắc tạo hình, lại thêm mây mù lượn lờ quanh năm khiến cho thần thức khó có thể xuyên thấu qua những vách ngăn dày nặng của nó.
Nơi này chính là khu vực được thiên nhiên tạo ra để ẩn nấp.
Từ sau khi đại chiến Tiên Ma bùng nổ, Tích Vân Cốc lập tức trở thành chỗ ẩn thân của đám Ma tu tản mạn khắp nơi.
Tu sĩ Nhân tộc từng phái ra một nhóm thám báo, có ý đồ muốn nắm giữ tình huống cụ thể của Tích Vân Cốc này. Nhưng địa hình nơi đây quá mức phức tạp, mây mù lại cực kỳ dày đặc, khiến cho nhóm thám báo khó có thể xâm nhập vào trong, càng đừng nhắc tới chuyện có thu hoạch.
Không ít thám báo khi gặp phải nỗi sợ mà mình không biết tên đã lựa chọn lâm trận bỏ chạy, ngay cả khi thám báo là những tu sĩ dũng cảm, dứt khoát xâm nhập vào, phần lớn cũng tay không mà về.
Nhưng vào lúc này, có một vị tu sĩ áo đen mặc tăng bào đang lang lặng đứng bên ngoài Tích Vân Cốc, khuôn mặt hắn vô cùng nghiêm túc, hai mắt sáng như đuốc, dường như có thể nhìn thấu tâng sương mù dày đặc phía trước kia.
Người này chính là Lý Thủy Đạo, hắn vừa phụng mệnh đến đây, nhưng ở thời điểm nhìn thấy con đường sơn cốc với vô số mây mù lượn lờ, hàng chân mày lập tức cau lại.
Dựa theo suy đoán của Lý Thủy Đạo, đại chiến Tiên Ma chính là một hồi tế tự đã được lên kế hoạch từ sớm. Sau khi tế tự hoàn thành, Ma tu cấp cao nên lựa chọn lui ve Hoang Ma giới mới đúng.
Nhưng một số Ma tu chưa ăn no lại không cam lòng rời khỏi nơi này, chúng dứt khoát đi đến địa giới của Nhân tộc săn giết Nhân tộc, lại bị tu sĩ Nhân tộc bố trí trận địa sẵn sàng nghênh đón quân địch tiêu diệt, đến cuối cùng, đám Ma tu này đã lựa chọn ẩn nấp ở Tích Vân Cốc chờ đợi thời cơ.
Trên lý luận, cùng lắm thì bên trong Tích Vân Cốc cũng chỉ có Ma tu Luyện Hư cảnh là cùng, còn Ma tu Đại Thừa và Hợp Thể kỳ, có lẽ đám này đã ăn no từ lâu, không cần thiết phải lưu lại Tiên giới để đối mặt với những mối nguy hiểm to lớn có thể phát sinh kia.
Nhưng tất cả những điều này cũng chỉ là suy đoán của bản thân Lý Thủy Đạo mà thôi.
Lý Thủy Đạo vung tay lên, chỉ thấy từng hồi gợn sóng nổi lên trong hư không, sau đó, một bóng dáng xinh xắn lanh lợi bỗng dưng hiện ra. Nữ hài này mặc một bộ y phục bó sát người đặc hữu của Ma tộc, bên trong mái tóc đen có vài cái sừng màu tím nho nhỏ, phía sau lưng lại có thêm một đôi cánh giang rộng như cánh dơi.
Nàng chính là Tử Lăng.
"Tử Lăng, nhiệm vụ lần này rất gian khổ, ngươi cần phải hành sự thật cẩn thận." Lý Thủy Đạo hạ giọng nói.
Tử Lăng nghe vậy, trên mặt lộ vẻ sợ hãi vô cùng. Tuy nàng vốn là Ma tộc, nhưng tranh đấu và giết chóc giữa Ma tộc cũng làm nàng cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn, càng đừng nói đến hiện tại, nàng đang ở trong Tiên giới. Nàng nhìn về phía Lý Thủy Đạo, trong mắt lóe lên một tia sáng không xác định.
"Tử Lăng, ngươi không cần phải sợ." Giọng nói kiên định của Lý Thủy Đạo càng trở nên kiên định mà hữu lực: "Ta sẽ ở bên cạnh ngươi, sẽ bảo vệ ngươi, sẽ không để ngươi gặp phải nguy hiểm."
Tử Lăng nghe vậy, nỗi sợ hãi trong lòng cũng tiêu tán đi một chút. Nàng gật đầu, hít sâu một hơi, sau đó giương đôi cánh doi sau lưng ra. Chỉ thấy thân hình nàng lóe lên, trực tiếp biến mất trong mảnh sương mù dày đặc giống như quỷ mị phía trước.
Lý Thủy Đạo theo sát phía sau, thân hình hắn hóa thành một cái bóng đen, lặng yên không một tiếng động lẻn vào bên trong cái bóng của Tử Lăng.
Mảnh sương mù bên trong Tích Vân Cốc, dày đặc tới mức có thể vắt ra nước, đôi cánh dơi của Tử Lăng nhẹ nhàng vỗ, mang theo một cơn gió nhẹ, nhưng không cách nào xua tan đám mây mù đặc sệt này. Tiếng tim đập của nàng quanh quẩn trong khu sơn cốc trống trải, dường như đã bị phóng đại lên vô số lần, mỗi một âm thanh vang lên, đều như nhịp trống đánh thẳng vào trái tim nàng.
Khu vực nằm sâu bên trong hẻm núi là một mảnh tối đen không ánh sáng, năng lực cảm nhận trong bóng tối của Tử Lăng đã được rèn luyện rất tốt, nàng có cảm giác mình giống như một con cú đêm linh mẫn, có thể bắt giữ được toàn bộ những động tĩnh nhỏ bé xung quanh.
Trong bầu không khí ở nơi này tràn ngập một loại khí tức quỷ dị khiến nàng không tự chủ được mà khẽ rùng mình một cái. Dường như loại cảm giác lạnh lẽo xen lẫn với tà ác khôn cùng ấy có thể xuyên thấu qua làn da của nàng, đánh thẳng đến chỗ sâu bên trong linh hồn của nàng.
Đôi mắt của nàng căng lên, cố gắng tìm kiếm một thứ gì đó trong bóng tối, nhưng ngoại trừ sương mù dày đặc và những đường viên mơ hồ, nàng không nhìn thấy bất cứ điều gì cả.
Có điều, cảm giác của nàng lại nói cho nàng biết, nơi này không hoàn toàn trống rỗng như mình tưởng, nó vẫn có người.
Nàng cảm nhận được khí tức của những tên Ma tu kia đang đi lang thang xung quanh, có kẻ trâm lặng mà dày nặng, có tên giảo hoạt mà quỷ dị. Bọn chúng giống như những con dã thú đang ẩn núp trong bóng tối, tùy thời chuẩn bị phát động một kích trí mạng về phía con mồi.