Chương 1328: Thăm Dò Tích Vân Cốc (2)!
Chương 1328: Thăm Dò Tích Vân Cốc (2)!Chương 1328: Thăm Dò Tích Vân Cốc (2)!
Chương 1328: Thăm Dò Tích Vân Cốc (2)!
Thân thể Tử Lăng không tự chủ được mà bắt đầu trở nên căng thẳng, nàng cảm nhận được khí tức khẩn trương đang tản ra từ bên trong mỗi một cái lỗ chân lông của mình.
Nàng biết mình không thể dừng bước lại, chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước. Nhưng loại cảm giác kinh khủng này lại như bóng với hình, vẫn luôn quanh quẩn trong lòng nàng.
Nàng hít sâu một hơi, cố gắng ép cho chính mình phải bình tĩnh trở lại. Nàng biết rõ, ở nơi tràn ngập nguy hiểm như thế này, chỉ có duy trì bình tĩnh và cảnh giác mới có thể trợ giúp nàng tiếp tục sinh tồn.
Đúng vào lúc này, đột nhiên nàng cảm giác được một luồng khí lưu mãnh liệt truyền đến từ phía trước. Nàng mở to hai mắt nhìn qua, chỉ thấy một bóng đen đang lao từ trong sương mù dày đặc tới, nhằm thẳng về phía nàng.
Tử Lăng giật nảy mình, nàng lập tức mở rộng cánh dơi, vội vàng bay về phía sau. Nhưng bóng đen kia lại như hình với bóng, vẫn đuổi theo không bỏ.
"Chủ nhân, ngài vẫn còn ở đây chứ?" Nỗi sợ hãi không biết tên này làm Tử Lăng hoảng hốt đến mức la lên, thanh âm của nàng vang vọng cực kỳ rõ ràng trong tòa sơn cốc đầy vẻ tĩnh mịch này thế nhưng lời kêu gọi của nàng chẳng hề nhận lại được một câu hồi âm nào cả.
"Chủ nhân! Ngài còn ở đây không?" Tử Lăng tiếp tục la lên, bốn phía vẫn hoàn toàn tĩnh mịch.
Đúng vào lúc này, một bàn tay khổng lồ vươn ra từ trong bóng tối, túm chặt lấy bả vai của nàng. Tử Lăng hét lên một tiếng, thân thể nàng bị một luông sức mạnh cường đại kéo ra ngoài rồi ngã xuống trên một tảng đá lạnh lẽo.
Nàng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một nam tử Ma tộc xấu xí đứng ở trước mặt mình. Thân hình gã cao lớn, làn da màu xanh xám không khỏe mạnh, trong con mắt độc nhất lóe ra một tia quang mang tàn nhẫn. Gã cẩn thận đánh giá Tử Lăng, khóe miệng khẽ nhếch, vẽ nên một nụ cười trào phúng.
"Ta còn tưởng là tu sĩ Nhân loại, không ngờ là một tiểu nha đầu Ma tộc." Nam tử Ma tộc cười lạnh nói: "Ngươi yếu như vậy mà cũng dám chạy đến Tiên giới, đúng là muốn chết."
Tử Lăng giãy giụa muốn đứng lên, nhưng thân thể lại mam nhữn, giống như đã bị rút hết sức lực, không thể nào nhúc nhích nổi. Nàng nhìn khuôn mặt dữ tợn của nam tử Ma tộc kia, trong lòng tràn ngập sợ hãi và bất lực. Nàng biết mình đã rơi vào trong tay một địch nhân cường đại rồi, có thể gặp phải nguy hiểm đến tính mạng bất cứ lúc nào.
Ngay tại thời khắc sinh tử này, một luồng khí tức lạnh lẽo đột nhiên lan tràn từ chỗ tối ra, làm cho bầu không khí chung quanh đông cứng lại.
Nam tử Ma tộc nọ nghi hoặc quay đầu nhìn sang hai bên, chỉ thấy cái bóng dưới chân gã đột nhiên vặn vẹo, sau đó một bóng người xuất hiện từ bên trong cái bóng ấy.
Đó là Lý Thủy Đạo mặc tăng bào màu đen.
Ám Ảnh Tịch Diệt!
Chỉ thấy Lý Thủy Đạo vung tay lên, một cái bóng sâu thẳm trào dâng từ lòng bàn tay của hắn, rồi chỉ trong nháy mắt đã hóa thành một chùm sáng màu đen nhu hòa cực lớn. Chùm sáng màu đen như tơ như sợi ấy bắn thẳng về phía nam tử Ma tộc kia.
Dường như bên trong chùm sáng kia có ẩn chứa hắc ám chỉ lực vô cùng vô tận, những nơi nó đi qua, ngay cả không khí cũng bị cắn nuốt hầu như không còn. Nam tử Ma tộc no vô cùng kinh hãi mở to hai mắt, gã nỗ lực muốn ngăn cản chùm sáng này nhưng lại ngỡ ngàng phát hiện, khi đứng trước luồng Âm Ảnh Chi Lực đó, sức mạnh của mình thật sự nhỏ bé đến không đáng kể.
Chùm sáng kia không chút lưu tình xuyên thấu thân thể gã, hút khô toàn bộ tỉnh khí, huyết dịch của gã.
Nam tử Ma tộc phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương, thân thể của gã nhanh chóng khô quắt lại, cuối cùng chỉ còn sót một cái đầu dữ tợn. Mà con mắt duy nhất trên đầu vẫn còn lưu lại nỗi hoảng sợ và không cam lòng khi còn sống.
"Chủ nhân, ngài..." Trong giọng nói của Tử Lăng có mang theo một chút nghẹn ngào, nàng muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không thể nào nói ra khỏi miệng.
"Nghỉ ngơi một lát, lại tiếp tục thăm dò." Lý Thủy Đạo nhàn nhạt nói.
"Ừm”" Tử Lăng gật đầu.
Kẻ vừa rồi chỉ là một Ma tu Nguyên Anh kỳ, Lý Thủy Đạo có thể giải quyết đối phương dễ như trở bàn tay, nhưng có lẽ bên trong Tích Vân Cốc này vẫn còn Ma tu Luyện Hư, thậm chí còn mạnh hơn. Để không rút dây động rừng, Lý Thủy Đạo chỉ có thể dùng đạo pháp Âm Ảnh mới có thể vô thanh vô tức khắc địch chế thắng.
Trong Hư Cảnh có cả ban ngày và đêm tối, mặt trời tỏa ra kim quang rạng rỡ là Nguyên Anh Phật môn của hắn, còn mặt trăng lạnh lẽo cao cao, thống ngự hắc ám là Nguyên Anh Ảnh Ma của hắn.
U Quang Bồ Đề đã được hắn luyện thành Nguyên Anh thứ hai từ lâu. Nguyên Anh này có phẩm chất kinh người, bởi vì thứ được dùng để rèn luyện ra nó chính là thần hồn Đại Thừa kỳ của Âm Ảnh Chi Chủ, tiêm lực vô hạn.
Chỉ cần tu vi Nguyên Anh Phật môn của hắn tiến bộ, hắn sẽ tự động tăng trưởng tu vi bởi vì âm dương điều hòa, căn bản không cần quá mức nỗ lực đi tu luyện. ...
Sau khi nghỉ ngơi, Tử Lăng lấy dũng khí, bắt đầu tiến hành thăm dò Tích Vân Cốc thêm một lần nữa.
Hiện giờ, nàng đã xác nhận được Lý Thủy Đạo vẫn đang ẩn núp trong cái bóng của mình, điều này đã mang đến cho nàng một chút an tâm, nàng cũng không còn sợ hãi giống như trước nữa.
Trải qua một phen thăm dò, nàng đi tới một tòa sơn cốc u bế. Tiến vào trong sơn cốc, dường như đám mây mù chung quanh càng trở nên dày đặc, chúng gắt gao che khuất tâm mắt của nàng, ngay cả thần thức cũng chỉ có thể vươn ra khoảng cách mấy mét xung quanh.
Ngay khi Tử Lăng rời khỏi đám mây mù ấy, đột nhiên nàng bắt gặp một nhóm nhân loại. Thân thể bọn họ đều trần trụi, nam nữ già trẻ đều có, vẻ mặt tất cả đều vô cùng quỷ dị, giống như đang bị một luồng lực lượng gì đó khống chế.
Trong lòng Tử Lăng cả kinh, nhưng lập tức đã bình tĩnh lại.
Nàng cẩn thận quan sát đám người này, chợt phát hiện ra động tác của bọn họ cứng ngắc dị thường, dường như đang bị một luồng sức mạnh vô hình dẫn dắt.