Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 133 - Chương 133: Đi Đêm Lắm Cũng Có Ngày Gặp Ma!!!

Chương 133: Đi Đêm Lắm Cũng Có Ngày Gặp Ma!!! Chương 133: Đi Đêm Lắm Cũng Có Ngày Gặp Ma!!!

"Công pháp vừa được vi sư truyền thụ cho ngươi, ngươi tuyệt đối không thể truyền nó ra bên ngoài, cũng không thể nói cho gia tộc biết, ngươi có làm được không?" Kim Diện Lang Quân nghiêm túc hỏi.

"Ta có thể làm được!" Lý Thủy Đạo quả quyết trả lời.

Kim Diện Lang Quân gật gật đầu, sau đó một lần nữa quay về động phủ...

Đêm mùa hạ.

Đông đông đông...

Cửa thư phòng Tần Ngọc Nga bị gõ vang.

"Ai?" Tương Tuyết dò hỏi.

"Là ta." Cửa phòng bị đẩy ra, Lý Thủy Lãng với vẻ mặt vô cùng nôn nóng đang đứng ngoài cửa.

Tần Ngọc Nga ngồi phía trước bàn đọc sách, chỉ liếc mắt nhìn Lý Thủy Lãng một cái, đã biết trong lòng gã đang suy nghĩ điều gì.

"Ngươi làm gì mà cấp bách như vậy?" Tương Tuyết chất vấn.

Lý Thủy Lãng vội vàng khom người nói: "Sư phụ có chuyện muốn dặn dò, chuyện này vô cùng quan trọng, người muốn ta tự mình nói cho sư nương biết.”

"Vậy ngươi nói mau đi." Tương Tuyết thúc giục.

Lý Thủy Lãng ra vẻ muốn nói lại thôi, Tần Ngọc Nga phát sầu đến nhăn mặt nhíu mày.

"Được rồi, các ngươi đi giúp ta làm một chén canh bát bảo hạt sen nhãn nhục và cao lê hoa tuyết lan, phải làm sao cho hương vị thật là tinh xảo nhé." Tần Ngọc Nga phân phó nói.

“Được thưa phu nhân." Tương Tuyết và Lục Kỳ Nhi lập tức cáo lui rời khỏi thư phòng.

Chờ tới lúc bên trong thư phòng chỉ còn lại hai người, Lý Thủy Lãng cấp bách không nhịn được, lập tức quỳ xuống trước mặt Tần Ngọc Nga.

"Sư nương, ta muốn..."

"Hắn đi rồi?" Tần Ngọc Nga nhàn nhạt hỏi.

"Đúng vậy, vừa rời đi... Ta tận mắt thấy hắn ra khỏi cửa."

Tần Ngọc Nga nhướng mày: "Tính toán thời gian, hắn vừa trở về không lâu, cũng không biết muộn như vậy rồi, hắn đi ra ngoài đến tột cùng là muốn làm cái gì."

"Nếu sư phụ đi ra ngoài rồi, chúng ta có thể … hay không?"

Tần Ngọc Nga ném qua một cái nhìn đầy khinh thường, sau đó, lập tức nhích lại gần tọa ỷ sau lưng, vươn cặp đùi thon dài của mình tới.

Hai mắt Lý Thủy Lãng lập tức tỏa sáng như vừa gặp được món ngon mỹ vị nhất trên đời này. Gã lập tức quỳ hai đầu gối xuống đất, vẻ mặt đầy say mê, rồi vươn hai tay tới, dịu dàng mà vuốt ve cặp chân ngọc của Tần Ngọc Nga.

Tay gã chỉ nhẹ nhàng đụng vào làn da của nàng, đã cảm nhận được hương thơm nhàn nhạt trên thân thể ngọc ngà ấy.

Trái tim Lý Thủy Lãng đập gia tốc, gương mặt khẽ nóng lên.

Nhưng đúng vào lúc ấy, Tần Ngọc Nga lập tức đá ra một cước, trực tiếp giẫm gã xuống dưới chân, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Ngươi không có bản lĩnh như vậy, còn dám đưa ra yêu cầu với ta?"

"Sư nương... sang năm ta nhất định sẽ tham gia thí luyện, ta muốn làm giống như Nhâm Ký Xuyên kia, sau khi chết công huân đều để lại cho người kế thừa, đoạt được công huân cũng không để lại một chút nào cho gia tộc, tất cả đều cho người. Lại nói, ngoại trừ ta, cả động phủ này còn ai chịu làm chuyện này nữa, người cứ tưởng tượng ta là Lý Thủy Đạo không phải được rồi hay sao..."

Lời nói này trực tiếp đâm thẳng vào tim Tần Ngọc Nga, khiến đôi mắt xinh đẹp của nàng dâng lên một mảnh sương mù mờ ảo.

Kỳ thực, nàng bảo hai thị nữ của mình đi làm cơm, hiển nhiên trong lòng cũng có ý tứ, chỉ là đối mặt với nam nhân cứ một mực muốn kề sát vào mình này, nàng sẽ theo bản năng muốn mở miệng chèn ép gã một chút.

Lý Thủy Lãng nuốt một ngụm nước miếng, lập tức bắt lấy cơ hội nâng một bên chân ngọc lên.

Thời gian chầm chậm trôi qua...

Đột nhiên.

Lý Thủy Lãng cảm thấy bên trong dạ dày có thứ gì đó như muốn phun trào ra ngoài, gã lập tức theo bản năng, liền mở miệng ra.

Ngay sau đó, máu đen như thác nước, điên cuồng trút ra ngoài, làm như thế nào cũng không thể ngăn cản.

Máu đen trực tiếp phun lên mặt, lên lưng, thậm chí là lên xương quai xanh của Tần Ngọc Nga.

Nàng trơ mắt nhìn nam nhân trước mặt mình trợn trắng hai mắt, sau đó hoàn toàn không còn động tĩnh gì nữa.

Tần Ngọc Nga chợt nghĩ tới cái gì đó...

Rồi rất nhanh, nàng lập tức có cảm giác hồn vía lên mây.

Bởi vì ngay khi Lý Thủy Lãng thẳng tắp ngã xuống, thân hình thon dài của Kim Diện Lang Quân đã đứng ngay ngoài cửa.

Gương mặt gã ánh lên màu vàng nhạt, biểu cảm lạnh lùng...

Phòng bếp...

Nha hoàn bên người Tần Ngọc Nga là Tương Tuyết và Lục Kỳ Nhi đang ở trong phòng bếp vất vả cần cù chuẩn bị bữa ăn khuya cho phu nhân.

Các nàng cần phải làm canh bát bảo hạt sen nhãn nhục và cao lê hoa tuyết lan. Hai món ăn khuya sở trường này cần cực kỳ nhiều thời gian và công sức.

Dù hai nha hoàn đồng loạt ra tay, cũng phải cần bận rộn ít nhất là hai canh giờ mới có thể hoàn thành.

Lục Kỳ Nhi vừa nấu nướng, vừa oán giận: "Ai, vì sao hơn nửa đêm rồi, phu nhân lại đột nhiên muốn ăn bữa khuya vậy? Đúng là lao lực mà."

Thân mình Tương Tuyết khẽ run lên, nàng không dám trả lời, chỉ có thể mở miệng khuyên nhủ an ủi Kỳ Nhi muội muội: "Chúng ta vốn là hạ nhân, không thể ở sau lưng nói xằng nói bậy về chủ tử của mình được."

Lục Kỳ Nhi ngáp một cái, nói: "Tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ không cảm thấy chuyện này rất kỳ quái sao? Sư phụ vừa rời đi, phu nhân đã muốn bữa ăn khuya rồi, nàng cũng không sợ ăn nhiều sẽ béo."

Tương Tuyết chỉ yên lặng nhào bột mì, một câu cũng không dám tiếp.

Đột nhiên!

Một giọng nói lạnh như băng hệt như cơn gió từ Cửu U thổi tới, trực tiếp vang lên bên tai hai nha hoàn: "Từ khi nào phu nhân bắt đầu thích ăn bữa khuya?

Bàn tay đang nhanh nhẹn nhào bột mì của Tương Tuyết thoáng ngừng lại một chút, trên mặt lập tức lóe lên vẻ hoảng sợ.

Lục Kỳ Nhi lại tùy tiện trả lời: “Từ hai năm trước phu nhân đã bắt đầu có tật này rồi."

Hai năm trước?

Kim Diện Lang Quân đang đứng bên ngoài, lập tức cảm thấy trước mắt mình tối sầm lại, suýt chút nữa đã không đứng vững.

Hai năm trước...

Ngoại trừ gã, bên ngoài động phủ chỉ có một nam nhân duy nhất là: Nhâm Ký Xuyên.

Gã nên sớm nghĩ đến chuyện này mới đúng!

Rõ ràng gã chưa bao giờ dạy Nhâm Ký Xuyên bất cứ một môn đạo pháp nào, đã lập tức sai sử đối phương như một tên hạ nhân, nhưng tu vi của đối phương lại tiến bộ tương đối nhanh chóng.

Lúc ấy, Kim Diện Lang Quân cũng không quá quan tâm đến chuyện này, nói cho cùng, gã cũng gặp nhiều thiên tài rồi, Nhâm Ký Xuyên còn chưa tính là nổi bật.

"Sau khi Nhâm Ký Xuyên chết, phu nhân có ăn bữa khuya với ai không?" Kim Diện Lang Quân tiếp tục hỏi.

Bình Luận (0)
Comment