Nghe được câu này, Tương Tuyết đã bị dọa đến hồn vía lên mây, nhưng Lục Kỳ Nhi lại tùy tiện nói, phảng phất như chưa tỉnh mộng: "Sau khi Nhậm đại sư huynh chết, dường như một đoạn thời gian rất dài phu nhân không hề ăn bữa khuya."
Ánh mắt Kim Diện Lang Quân chợt lóe: "Vậy từ khi nào nàng lại bắt đầu ăn bữa khuya?"
"Hình như là..." Lục Kỳ Nhi gãi gãi đầu suy nghĩ một lúc lâu mới nói: "Hình như là nửa năm trước, sau khi Lý đại sư huynh trở về không lâu, phu nhân lại bắt đầu ăn bữa khuya."
"Nhâm Ký Xuyên, Lý Thủy Lãng..." Kim Diện Lang Quân thì thào tự nói.
Kỳ thật chuyện này cũng không liên quan quá nhiều tới hai người kia, kẻ chân chính đáng chết là Tần Ngọc Nga.
Kim Diện Lang Quân cũng không ý thức được vấn đề của chính mình. Chung quy lại một người rất khó nhận thức được vấn đề của chính mình, nhất là một nam nhân...
"Được! Ta hiểu rồi." Kim Diện Lang Quân gật gật đầu, lại tiện tay điểm ra một chỉ.
Nhất chỉ lập tức xuyên qua hư không bắn trúng ngực Lục Kỳ Nhi.
Ban đầu nàng còn không có cảm giác gì, nhưng giây tiếp theo, lập tức cảm thấy dạ dày quặn lên, vì thế mới theo bản năng mở miệng ra.
Và tình huống cũ lại tiếp diễn, chỉ thấy từng vòi máu đen giống như thác nước ầm ầm phun ra. Sau đó, đôi mắt Lục Kỳ Nhi trợn trắng, trực tiếp mất mạng đương trường.
Nhìn thấy Lục Kỳ Nhi chết đi, Tương Tuyết chợt trở nên trấn định.
Giờ khắc này, suy nghĩ trong đầu nàng lại trở nên rõ ràng một cách thần kỳ, cũng bình tĩnh đến dị thường.
Tương Tuyết đảo qua cảnh tượng làm người ta vô cùng sợ hãi trước mắt, rồi không chút sợ hãi mà nhìn thẳng vào Kim Diện Lang Quân, cất giọng kiên định nói: "Người không thể giết ta, nếu người giết ta, chuyện của phu nhân lập tức không che giấu được. Chắc người cũng không muốn thanh danh của mình bị hủy?"
Kim Diện Lang Quân hướng ánh mắt lạnh
"Ta được."
"Ngươi đã đoán được, vì sao không nói cho ta biết?" Kim Diện Lang Quân truy vấn.
Tương Tuyết hít sâu một hơi, ánh mắt kiên nghị, nói: "Nếu ta nói chuyện mình suy đoán được cho người, người sẽ bỏ qua cho ta sao?"
Kim Diện Lang Quân im lặng, gã hiểu ý tứ của Tương Tuyết.
Đúng là với loại chuyện này, gã sẽ giết chết toàn bộ những người nắm rõ tình hình, lấy đó để bảo vệ thể diện của chính mình, cho nên hai nha hoàn bên người Tần Ngọc Nga chính là mục tiêu hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
"Lão gia! Ta là nha hoàn bên người phu nhân. Chỉ cần ta không chết, phu nhân sẽ không thật sự chết, dù nàng có chết thật, ta cũng có thể nói là nàng còn sống. Thậm chí ta còn có thể xử trí công huân của đại phu nhân nàng."
"Dù sao phu nhân cũng là người của Tần gia, tuy chỉ là thứ xuất không được nhập vào từ đường của gia tộc, nhưng nếu đột nhiên Tần gia nhớ đến này, chỉ sợ còn phải để ta đến ứng phó." Tương Tuyết tiếp tục nói: "Ta biết lão gia không sợ Tần gia, nhưng nếu bọn họ biết phu nhân đã chết vào tay người, bọn họ còn có thể tín nhiệm người nữa không?"
Kim Diện Lang Quân yên lặng lắng nghe lời nói của Tương Tuyết
Nha đầu Tương Tuyết kia đúng là tâm tư trí tuệ, dũng cảm quả quyết.
Đáng tiếc...
Kim Diện Lang Quân khẽ lắc lắc đầu, thân hình nhoáng lên một cái đã xuất hiện trước mặt Tương Tuyết, vẫn quyết định điểm một chỉ về phía đan điền của nàng.
"Nếu ta nghe được một chút tin đồn nào ở bên ngoài, ngươi sẽ phải chết không thể nghi ngờ." Kim Diện Lang Quân lạnh giọng nói.
Sau đó, kim quang hiện lên trong phòng bếp, chỉ thấy một con thiềm thừ màu vàng có kích cỡ bằng cả gian phòng ốc, uy phong lẫm lẫm nằm úp sấp dưới đất.
Đại thiềm thừ mở ra cái mồm to như chậu máu, phun đầu lưỡi đến, thi thể Lục Kỳ Nhi lập tức chui vào trong miệng đại thiềm thừ.
Một ngụm là hết, ngay cả nhai cũng không thèm.
Sau đó, Kim Diện Lang Quân rời khỏi phòng bếp, Tương Tuyết không ngừng thở dốc từng hơi từng hơi, tuy nàng đã trúng một chỉ, nhưng vẫn chưa chết.
Có điều… nàng dám khẳng định là Kim Diện Lang Quân đã hạ một loại cấm chế nào đó ở trên người nàng rồi, và bất cứ lúc nào loại cấm chế này cũng có thể lấy được mạng của nàng.
Cuối cùng cũng còn sống...
Tương Tuyết sợ hãi đến toàn thân run rẩy, con mắt đăm đăm nhìn thẳng về phía trước, bên trong lộ ra sợ hãi và tuyệt vọng đối với tương lai...
Chỉ cần hơi lý trí một chút là có thể hiểu được rằng, Kim Diện Lang Quân kia nhất định sẽ giết nàng.
Đây chỉ là vấn đề thời gian mà thôi...
Mấy ngày sau...
Lúc sáng sớm.
Trong rừng trúc bên ngoài động phủ của Kim Diện Lang Quân.
ánh mặt trời loang lổ chiếu lên gian nhà tranh.
Lý Thủy Đạo ghé sát người lên rừng trúc, không ngừng lặp đi lặp lại nghiền ngẫm về tư thế con ếch duỗi chân trong Thủy Thiềm Du Long.
Nếu hắn có thể nhét《 Thiên Oa Di Hành 》vào bên trong hệ thống công pháp chủ, như vậy 《 Thiên Oa Di Hành 》 sẽ cùng cấp với những công pháp cành nhánh sinh trưởng trên gốc đại thụ công pháp chủ này.
Như vậy chỉ cần đại thụ không ngừng sinh trưởng, thì cành lá trên cây cũng sẽ không ngừng trưởng thành, căn bản là không cần Lý Thủy Đạo phải cố ý tu luyện một mình nó.
Đột nhiên, Lý Thủy Đạo ngừng tu luyện.
Hắn quay đầu nhìn về phía bên ngoài rừng rậm.
Có người đến đây!
Là từ phương hướng động phủ tới.
Chỉ chốc lát sau...
Tương Tuyết đã đi đến phía trước gian nhà tranh, trong tay nàng bưng một cái hộp cơm và một ly thanh tửu.
Nàng thật cẩn thận đặt đồ ăn và tửu thủy qua, sau đó quỳ gối một bên.
Nhìn thấy động tác này của Tương Tuyết, Lý Thủy Đạo lộ ra vẻ mặt ngoài ý muốn.
Cái gọi là ‘người không cầu người, mới là vĩ đại’, hiện giờ đột nhiên Tương Tuyết lại quỳ xuống, tất phải có chuyện muốn "Cầu" hắn rồi.
"Tương sư tỷ, ngươi làm vậy là vì cớ gì?" Lý Thủy Đạo vội vàng nâng Tương Tuyết lên, hỏi.
"Lý sư huynh, ngươi ở bên ngoài gian nhà tranh này, thật sự rất không thích hợp, nơi đây quá đơn sơ. Ngươi trở về động phủ đi, cứ ở lại bên trong tiểu viện của Lý Thủy Lãng, hiện giờ nơi đó đã trống không rồi."
Lý Thủy Đạo nhíu mày, hắn mơ hồ đoán được một khả năng... Vì thế mới mở miệng hỏi dò: "Ngươi muốn nói, ta quay về đó ở cùng Lý Thủy Lãng ư?"
Tương Tuyết cất giọng run rẩy nói: "Lý Thủy Lãng đi rồi."
"Hắn đi đâu vậy?" Lý Thủy Đạo quan tâm hỏi.
"Đi... Đi Nam Hải." Trong mắt Tương Tuyết dâng lên hai hàng lệ, nhưng bị nàng cố gắng kềm giữ lại, không cho nước mắt chảy xuóngo.
Có điều, chẳng cần nàng nói hết ra, Lý Thủy Đạo đã hiểu được toàn bộ.