Lúc trước, ở thời điểm sư nương đối tốt với hắn, hắn đã hiểu được rằng, nếu mình chấp nhận ở cùng một chỗ với sư nương, thì về sau chỉ có hai loại kết cục, một là yêu, bị sư phụ giết; hai là hận, bị sư nương giết.
Tính đi tính lại, con đường nào cũng là chết...
Lý Thủy Đạo im lặng một lát, mới nói: "Chỉ có một mình huynh ấy đi thôi sao?"
Tương Tuyết yếu ớt trả lời: "Lục Kỳ Nhi cũng đi rồi."
"Còn phu nhân?" Lý Thủy Đạo dò hỏi.
"Đương nhiên phu nhân cũng nên cùng đi." Cánh môi Tương Tuyết khẽ run rẩy nói.
Đương nhiên cũng nên?
Lý Thủy Đạo cẩn thận nghiền ngẫm bốn chữ này.
Thật lâu sau, Lý Thủy Đạo mới tiếp tục hỏi: "Vậy vì sao ngươi không đi?"
Lúc này, nước mắt đã đảo quanh hốc mắt Tương Tuyết, nàng run giọng nói: "Ta không muốn đi, xin Lý sư huynh hãy giúp ta."
Lý Thủy Đạo lại suy tư một lát sau mới nói: "Có đi hay không là quyết định của chính ngươi, ta không giúp được."
"Ngươi có thể giúp mà, sư tôn phân phó ta mời ngươi trở về ở lại bên trong động phủ, ngày sau ngươi sẽ phụ trách phát tiền ngọc cho bọn hạ nhân, sau này ngươi chính là đại sư huynh của động phủ." Tương Tuyết giải thích.
Lý Thủy Đạo rót một bình thanh tửu vào trong miệng, sau đó đứng dậy nói: "Vậy chúng ta cùng nhau trở về đi, ta muốn tới gặp sư phụ trước."
Lời ấy vừa ra, Tương Tuyết lập tức sợ tới hoảng hồn, nhưng Lý Thủy Đạo chỉ cười cười không giải thích quá nhiều.
...
Bên trong đại điện thuộc động phủ của Kim Diện Lang Quân.
Kim Diện Lang Quân bày ra vẻ mặt mỉm cười nhìn Lý Thủy Đạo. Tuy nụ cười này còn khó coi hơn khóc, nhưng Lý Thủy Đạo lại giả vờ như không nhìn thấy.
"Sư tôn, không biết người gọi đệ tử vào phủ là có điều gì cần chỉ giáo?" Lý Thủy Đạo ôm quyền hỏi.
"Hai ngày trước, sư nương ngươi đã dẫn theo Lý Thủy Lãng và Lục Kỳ Nhi đi Nam Hải du ngoạn rồi, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không trở về." Kim Diện Lang Quân mỉm cười nói.
"Ách..." Lý Thủy Đạo giả ngu sững sờ “Ách” một tiếng, tựa như cảm giác rất kỳ quái đối với tin tức này, nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Tương Tuyết chỉ biết yên lặng đứng một bên, có vẻ vô cùng cẩn thận.
Kim Diện Lang Quân tiếp tục mỉm cười nói: "Sư nương ngươi đã dẫn đại sư huynh đi rồi, nhưng động phủ này cũng không thể không có người quản lý, cho nên về sau ngươi hãy đến phụ trách quản lý động phủ này đi."
"Chuyện này? Nhưng đệ tử có tài cán gì?"
"Ai, ngươi đừng quá khiêm tốn như vậy." Kim Diện Lang Quân mỉm cười nói.
"Đa tạ sư phụ, ta nhất định sẽ không phụ sự ủy thác của người." Lý Thủy Đạo lộ ra vẻ mặt thụ sủng nhược kinh.
Hai ngày sau, sư tôn Kim Diện Lang Quân lại rời khỏi động phủ...
Nhưng gã không có nói mình đi làm cái gì, Lý Thủy Đạo cũng không dám hỏi đến.
Hiện tại, mặt ngoài nhìn vào sẽ thấy ở bên trong động phủ chỉ còn lại sáu người: Tương Tuyết, Lý Thủy Đạo, Vương Thiên Kiêu ở phòng để củi, Hàn Long Quang ở phòng bếp, cùng với Trương Vân Long và Trương Vân Hổ chăm sóc linh điền.
Nhưng Lý Thủy Đạo lại rất rõ ràng, ngoại trừ sáu người bọn họ, vẫn còn người thứ bảy. Bởi vì mỗi ngày, sau khi Tương Tuyết dùng cơm ở nhà ăn xong, nàng đều sẽ mang một phần đồ ăn tiến vào phòng ngủ của Kim Diện Lang Quân.
Không cần phải nghi ngờ, hắn dám khẳng định người thứ bảy kia chính là sư nương.
Trên thực tế, sư nương đối với hắn cũng không tồi.
Nhất là đoạn thời gian sư nương lấy lòng hắn kia...
Một ngày ấy, khi Lý Thủy Đạo giả vờ trúng kịch độc, khiến cho sư nương kiểm tra thân thể của mình, có thể nói là lúc ấy, hắn tuyệt đối tín nhiệm sư nương, hắn tin tưởng sư nương nhất định sẽ không hại mình.
Sự thật đã chứng minh Lý Thủy Đạo đoán đúng.
Sư nương Tần Ngọc Nga không những không hại hắn, ngược lại, nàng còn đem《 Ngọc Thiềm Hành Khí Công 》và 《 Kim Thiềm Tỏa Khí Pháp 》 đưa cho hắn.
Nếu không có chuyện ngày hôm ấy, Lý Thủy Đạo nào có căn cơ hùng hậu như hiện giờ?
Ngay cả《 Cáp Mô Ngạnh Khí Công 》 cũng không có khả năng dung hợp vào bên trong hệ thống công pháp chủ.
Xét đến cùng, vẫn là thực lực của Lý Thủy Đạo hắn không đủ.
Thực lực không đủ chỉ có thể giảng "Lễ".
Mà "Lễ" sẽ diễn ra như thế này.
Yếu mà không biết lễ, mạnh mà không biết nghĩa, đều tự chịu diệt vong.
Nếu không ngừng lại với lễ, chỉ sợ hiện tại Lý Thủy Đạo đã sớm tâm phục, khẩu phục, thân phục đối với sư nương rồi.
Hiện giờ... Sư nương gặp phải khốn cảnh, nếu có thể trợ giúp nàng một chút, coi như hắn đã trả lại ân tình cho nàng.
Chung quy lại, Lý Thủy Đạo vốn không phải là người vô tình...
Cũng chính vì hắn không phải kẻ vô tình, nên mới cảm nhận được trói buộc…
Cũng chính vì hắn cảm nhận được trói buộc, cho nên không muốn tiếp tục bị trói buộc!
Đây là logic trong lòng hắn.
Nếu là một kẻ chân ma vô tình, bọn họ đâu có để ý nhiều như vậy?
Tại trạch viện đại sư huynh.
Lý Thủy Đạo mời Tương Tuyết bước vào trạch viện của mình uống trà.
Mùi thơm của trà trong chén tràn ngập trong không khí, dựng nên một bầu không khí yên lặng, hiền hòa. Lý Thủy Đạo ngồi bên cạnh bàn trà, mỉm cười hỏi han: "Không biết Tương sư tỷ sinh ra tại gia tộc tu tiên nào?"
Tương Tuyết lạnh nhạt trả lời: "Ta không có gia tộc.”
"Hả... Ngươi không có gia tộc? Đây là chuyện tốt nha." Lý Thủy Đạo xoa xoa chén trà trong tay nói: "Không có gia tộc, không có ràng buộc, cuộc sống sẽ thư thái đến mức nào? Muốn làm cái gì thì làm cái đó, ngoài Thiên Vương lão tử, ta lớn nhất, dù chọc tới Vô Tướng Chân Quân, chỉ cần trốn trong biển người bao la này, hắc... Hắn cũng chỉ có thể giương mắt mà nhìn."
Ngươi thả sư nương đi, sau đó chơi trò trốn tìm, dù sao sư phụ cũng ra ngoài rồi, ta lại cái gì cũng không biết, sư phụ vốn không dặn dò gì ta mà?
Người vừa hỏi ta sẽ đáp lại bằng ba câu không biết...
Đây là tiếng lòng của Lý Thủy Đạo, hắn nhát gan, chỉ dám nghĩ mà không dám nói ra.
Nhưng Tương Tuyết vô cùng tỉnh táo thông minh, chỉ thông qua vài câu nói mang đầy ẩn ý từ trong miệng Lý Thủy Đạo, nàng lại có thể nghe được tiếng lòng của hắn.
Rồi ngay lập tức, Tương Tuyết làm ra một hành động kinh người, nàng trực tiếp cởi móc cài áo, nới dây lưng, bỏ áo khoác ngoài...
Lý Thủy Đạo: "..."