Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 136 - Chương 136: Được Rồi, Ta Sợ Chết, Ta Không Đi!!!

Chương 136: Được Rồi, Ta Sợ Chết, Ta Không Đi!!! Chương 136: Được Rồi, Ta Sợ Chết, Ta Không Đi!!!

Ở trong ánh mắt khiếp sợ của Lý Thủy Đạo, Tương Tuyết sư tỷ lập tức kéo y phục của mình lên, để lộ ra phần bụng, nói chính xác hơn là vị trí đan điền, cho Lý Thủy Đạo có thể rõ ràng nhìn thấy một dấu tay.

Đây là cấm chế!

Còn là độc cấm chế.

Thật hiển nhiên, người nhà của Tương Tuyết không bị người khác nắm trong tay, nhưng cái mạng nhỏ của chính nàng lại bị người ta gắt gao nắm chặt.

Lý Thủy Đạo uống một ngụm trà, cố gắng che giấu một chút khó xử vừa thoáng hiện trong lòng, hắn hỏi: "Tương sư tỷ, trừ ngươi và ta ra, người khác có thể tiến vào phòng của sư phụ được không?"

"Chuyện này … hay là ngươi tự mình đến hỏi sư phụ ngươi đi." Tương Tuyết yên lặng trả lời.

Ánh mắt Lý Thủy Đạo chợt lóe, hắn hạ giọng hỏi: "Ta có thể lén đi vào trong đó hay không?"

Tương Tuyết ngước mắt lên, nhìn Lý Thủy Đạo, bình tĩnh nói: "Nếu ngươi không sợ chết, cứ việc đi vào."

Lý Thủy Đạo gục đầu xuống, có chút đăm chiêu nói: "Được rồi, ta sợ chết, ta không đi."

Tại động phủ của Kim Diện Lang Quân.

Chuồng thú.

Dưới ánh mặt trời, Vương Thiên Kiêu đang lẳng lặng cho Bạch Vũ Hạc trong chuồng thú ăn xác ngũ cốc, một mảnh yên lặng bao phủ cả nơi này.

Bỗng nhiên có một người đi đến bên cạnh gã, nhưng Vương Thiên Kiêu lại hoàn toàn không có phát hiện ra đối phương.

Hiển nhiên gã đã hoàn toàn đắm chìm vào trong công việc của mình, lại vui vẻ như được ăn mật đường.

Chờ tới khi nhìn thấy cái bóng, Vương Thiên Kiêu mới phát hiện đã có một người khác đến đây. Gã lập tức quay đầu nhìn lại, rồi phát hiện đối phương đúng là Lý Thủy Đạo.

Lý Thủy Đạo nhìn thấy vẻ mặt mỉm cười của Vương Thiên Kiêu, có vẻ cực kỳ nhã nhặn.

"Đại sư huynh." Vương Thiên Kiêu vội vàng hành lễ.

"Vương ca, đã đến tông môn được bao lâu rồi?" Lý Thủy Đạo dò hỏi.

"Khoảng hơn bốn năm." Vương Thiên Kiêu thoáng hồi tưởng lại một chút mới nói.

"Hài tử của ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Là nam hài hay nữ hài?"

Nghe vậy, trên mặt Vương Thiên Kiêu lập tức lộ ra nụ cười tươi dào dạt hạnh phúc, gã thâm tình nói: "Nàng là một nữ hài đáng yêu, đã được ba tuổi."

Lý Thủy Đạo gật gật đầu.

Hài tử không hẳn là ràng buộc, chúng cũng là tia sáng trong bóng đêm, là hi vọng trong tuyệt vọng.

Nhất là đối với những người đã bị chặt đứt hi vọng vào đại đạo như Vương Thiên Kiêu. Lúc ấy, hài tử của mình ở trong gia tộc chính là nơi ký thác duy nhất cho tinh thần của gã.

Bản thân càng thê thảm càng nuôi hy vọng vào đời sau, cuộc sống càng khốn khó, càng chờ mong vào tiền đồ của hài tử.

Đây là nhân tính!

"Ta cưỡi hạc ra ngoài du ngoạn một phen, cứ mãi giam giữ nó ở trong chuồng, nó sẽ nghẹn đến sinh bệnh mất."

Lý Thủy Đạo nghiêng người, dễ dàng leo lên lưng Bạch Vũ Hạc. Bạch hạc vỗ vỗ, cõng hắn bay lên không trung, chỉ giây lát sau đã biến mất không còn bóng dáng.

Một con Bạch Vũ Hạc thật lớn đang bay lượn trên bầu trời Độc Long lĩnh, đột nhiên, con Bạch Vũ Hạc nọ hạ thấp độ cao xuống phía dưới, thản nhiên xoay quanh trên không trung Thí Luyện đường của tông môn.

Sau khi xoay chừng ba vòng, Bạch Vũ Hạc lại vỗ cánh bay đi.

"Người này là ai vậy? Vì sao không biết cấp bậc lễ nghĩa như vậy?" Một tu sĩ Chấp Pháp đường đang canh gác bên ngoài Thí Luyện đường, nhanh chóng phát hiện ra hành động kỳ lạ của con Bạch Vũ Hạc nọ, thậm chí đối phương đã lấy Câu Liêm đao ra, nhưng nghĩ đến nơi này là địa bàn của Lễ đường, cuối cùng gã cũng nhịn xuống.

Phải biết rằng một lần ở tông môn phường thị, khi Bách Thảo đường mất trộm Ích Độc Châu, tu sĩ Chấp Pháp đường đã nhân cơ hội ấy mà vơ vét tài sản của không ít tu sĩ đồng môn, khiến cho chưởng môn cũng phải lên tiếng phê bình kín đáo đối với chuyện này.

Nói là trên địa bàn của Lễ đường, Câu Liêm vệ không cần thiết phải xuất đầu lộ diện, nói cho cùng, cao thủ bên trong Lễ đường càng nhiều hơn.

Ngay sau khi con Bạch Vân Hạc nọ bay đi, chỉ vẻn vẹn là mấy lần hô hấp, một con cự cầm màu đen thật lớn cũng giương cánh bay lên không trung, đuổi theo phía sau Bạch Vũ Hạc nọ.

Đó là Đoạt Mệnh Dạ Kiêu, tọa kỵ của Lam Hoa Ảnh đệ nhất Địa Bảng.

Người này chết chắc rồi!

Tên Câu Liêm vệ kia vung y bào, lại một lần nữa thu Câu Liêm đao vào trong người, không hề để ý tới việc này nữa.

...

Trên bầu trời của Độc Long lĩnh, Lý Thủy Đạo mặc áo bào màu trắng cưỡi Bạch Vũ Hạc, bay lượn thỏa thích giữa không trung.

Đột nhiên, Bạch Vũ Hạc dưới thân hắn chợt truyền đến một tiếng hót bất thường.

Chỉ thấy ở phía sau lưng bọn họ, một con cự cầm màu đen với hình thể thật lớn đang dùng tốc độ kinh người, đuổi kịp Lý Thủy Đạo, rồi sóng vai phi hành với Bạch Vũ Hạc.

Ở trước mặt con hắc điểu kia, Bạch Vân Hạc có vẻ ngoan ngoãn khôn khéo hơn nhiều, tựa như một con cừu bị phục tùng, hoàn toàn không thể bày ra sức chiến đấu.

Cũng khó trách mọi người thường nói, Bạch Vũ Hạc là phi cầm không thích hợp để tác chiến.

"Ngươi có chuyện gì quan trọng ư?" Lam Hoa Ảnh đang cưỡi trên lưng hắc điểu, lập tức dò hỏi.

Dù đang ở trên cao, cuồng phong gào thét, giọng nói của Lam Hoa Ảnh vẫn có thể rõ ràng truyền vào trong tai Lý Thủy Đạo.

"Đúng là có một việc." Lý Thủy Đạo cau mày nói.

"Đến tột cùng là có chuyện gì?" Lam Hoa Ảnh lớn tiếng truy vấn.

Hai người đang ở trên trời cao, dù bọn họ có nói cái gì cũng không truyền vào trong tai người thứ hai được.

"Đại khái là năm ngày trước, sư phụ ta Kim Diện Lang Quân đã bắt quả tang chuyện sư mẫu Tần Ngọc Nga hồng hạnh vượt tường (Ngoại tình). Đêm đó, hắn lập tức giết gian phu và một nha hoàn, hiện tại Tần Ngọc Nga đang bị nhốt trong phòng ngủ của sư tôn. Tuy lúc này sư tôn không có mặt, nhưng ta cũng không xác định được rốt cuộc là sư tôn đã đi phương nào, lại càng không rõ bên trong động phủ đang được bố trí loại thủ đoạn cấm chế gì." Lý Thủy Đạo không hề cố kỵ đã lập tức nói ra chuyện gièm pha của Kim Diện Lang Quân.

Nếu để Kim Diện Lang Quân biết, Lý Thủy Đạo "Không biết giữ mồm giữ miệng" như thế, chỉ sợ gã sẽ tức đến nổ phổi tại chỗ.

Nghe được tin tức như thế, Lam Hoa Ảnh thoáng sửng sốt hồi lâu, sau đó vẻ mặt ngưng trọng hỏi: "Vì sao ngươi lại nói cho ta biết chuyện này?"

Bình Luận (0)
Comment