Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 1345 - Chương 1345: Chỉ Cần Năm Trăm Năm Nữa Thôi...

Chương 1345: Chỉ Cần Năm Trăm Năm Nữa Thôi... Chương 1345: Chỉ Cần Năm Trăm Năm Nữa Thôi...Chương 1345: Chỉ Cần Năm Trăm Năm Nữa Thôi...

Chương 1345: Chỉ Cân Năm Tram Năm Nữa Thôi...

Vô Thiên Phật Tổ nghe vậy, trong mắt lóe lên vẻ tán thưởng, gã khẽ gật đầu, lại tiếp tục nói: "Pháp Hải, tâm cảnh của ngươi quả thật cao thượng. Nhưng dựa theo quy củ của Phật môn ta, lân này ngươi lập được đại công, sẽ phải có phần thưởng tương ứng. Bổn tọa suy nghĩ mãi, cuối cùng đã quyết định sẽ thăng cấp cho ngươi lên vị trí Đầu Đà."

Lý Thủy Đạo nghe vậy, tuy trong lòng đang vui sướng vô cùng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh. Hắn lại chắp tay trước ngực, dùng giọng điệu khiêm tốn đáp: "Khởi bẩm Phật tổ, ban tăng vô cùng cảm kích. Nhưng vị trí Đầu Đà chính là chức vị cực kỳ quan trọng trong Phật môn, ban tăng tự biết tu vi còn thấp, sợ rằng khó mà đảm nhiệm được chức vụ này."

Vô Thiên Phật Tổ mỉm cười, chậm rãi mở miệng: "Pháp Hải, ngươi không cần phải lo lắng nhiêu như vậy. Tuy bản tọa phong ngươi lên làm Đầu Đà nhưng không phải muốn ngươi lập tức gánh vác chức trách của Đâu Đà. Ta chỉ hy vọng ngươi có thể coi đây là cơ hội, để càng thêm cố gắng tu hành, gia tăng thực lực và tâm cảnh của mình lên."

Nói đến đây, Vô Thiên, Phật Tổ thoáng dừng lại một chút: "Còn lực lượng tín ngưỡng của Đầu Đà Quả Vị, tạm thời không thể cho ngươi được, chỉ vì tu vi của ngươi quá yếu, còn không thể tiếp nhận phần nhân quả này, đợi cho tới khi ngươi tu luyện đến Luyện Hư cảnh mới có thể thật sự chứng được Đầu Đà Quả VỊ.

Lý Thủy Đạo nghe xong, hơi cau mày, tuy trong lòng có chút mất mát, nhưng trên mặt hắn vẫn không hề thay đổi. Hắn lại chắp tay trước ngực, cung kính hồi đáp: "Khởi bẩm Phật tổ, ban tăng chắc chắn sẽ không phụ kỳ vọng, sẽ tiếp tục cố gắng tu hành, để sớm ngày đạt tới cảnh giới Luyện Hư."

Vô Thiên Phật Tổ hài lòng gật đầu, trong mắt hiện lên một tia tán thưởng. Trong lúc gã phất tay, kim quang trong đại điện lập loè, một luông Phật lực cường đại bao phủ trên người Lý Thủy Đạo. Lý Thủy Đạo chỉ cảm thấy một dòng nước ấm tràn vào trong cơ thể, tứ chi bách hài tràn đây lực lượng.

"Đây là Phật lực gia trì bản tọa ban cho ngươi, nó sẽ trợ giúp ngươi tu hành." Giọng nói của Vô Thiên Phật Tổ vang lên bên tai Lý Thủy Đạo.

Lý Thủy Đạo cảm động đến rơi nước mắt, lại chắp tay trước ngực, hành lễ với Vô Thiên Phật Tổ.

Tiếp đó, Vô Thiên Phật Tổ nhẹ nhàng vung tay phải lên, kim quang lập tức tràn ra bốn phía xung quanh đại điện, một bầu không khí trang trọng mà thần bí lan tỏa ra.

Chỉ thấy vài món bảo vật rực rỡ chói lòa chậm rãi hiện ra trong lòng bàn tay Phật tổ, theo thứ tự là thiền trượng, kim bát, cà sa, đỉnh quan, thiên châu, kim quyển.

Vô Thiên Phật Tổ mỉm cười, giọng nói trâm thấp mà trang nghiêm: "Pháp Hải, những thứ này là chí bảo Phật môn, ẩn chứa Phật lực thâm hậu, hôm nay ban cho ngươi, hy vọng ngươi có thể sử dụng chúng thật tốt, chúng sẽ giúp ngươi tiến thêm một bước trên con đường tu hành."

Lý Thủy Đạo cung kính nhận lấy từng kiện bảo vật này. Không thể phủ nhận, những món bảo vật này thực sự có được Phật lực cường đại, nhưng không thể tăng cao tu vi, chung quy lại cũng chỉ là rác rưởi.

Đương nhiên, dù thế nào đây cũng là thứ Phật Tổ tặng cho, kể cả khi chúng nó là rác rưởi, hắn cũng phải tạ ơn.

Lý Thủy Đạo hướng về phía Vô Thiên Phật Tổ bái một cái thật sâu: "Khởi bẩm Phật tổ, bần tăng nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của ngài, sẽ cố gắng tu hành, báo đáp ân huệ của Phật tổ." Chúng Phật Đà và La Hán trong đại điện thấy vậy, đều nhao nhao lộ ra vẻ tán thành. Bọn ho vây quanh bên cạnh Lý Thủy Đạo, tỏ vẻ chúc mừng với hắn.

"Pháp Hải, ngươi tuổi trẻ tài cao, tiềm lực phi phàm. Tin tưởng trong tương lai không xa, ngươi nhất định có thể trở thành một vị Đầu Đà chân chính, mang đến vinh quang cho Phật môn."

"Không sai, Hóa Thần kỳ đến Luyện Hư cảnh không bao lâu, tối đa ngươi chỉ cần tu luyện thêm năm trăm năm nữa, là có thể trở thành Đầu Đà rồi, đúng là đáng mừng."

Tuy Lý Thủy Đạo nghe xong những lời này, trong lòng rất không vui, nhưng trên mặt vẫn giữ biểu cảm nhẹ nhàng, bình thản, hắn hành lễ gửi lời cảm ơn tất cả mọi người, cuối cùng mới rời khỏi Đại Hùng bảo điện. ...

Hư Cảnh.

Sông núi như vẽ, cỏ cây tốt tươi.

Thiếu niên Dương Phi mặc một thân áo vải, cầm giỏ trúc trên tay, chính là một người hái thuốc bình thường.

Mỗi ngày gã đều đi xuyên qua rừng, nhảy múa cùng chim chóc, làm bạn cùng với suối nước, tìm kiếm những thảo dược quý hiếm được ẩn giấu bên trong thâm sơn u cốc.

Một ngày nọ, Dương Phi đi tới phía trước một vách núi hiểm trở. Gã ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một gốc linh thảo sinh trưởng trên vách đá đang lóe lên một tia quang mang nhàn nhạt. Dưới ánh nắng ban mai chiếu rọi, gốc linh thảo kia nhìn giống hệt tà váy của một vị tiên tử, nhẹ nhàng bay múa theo gió, tản ra mùi thơm ngát thấm vào ruột gan.

Dương Phi cẩn thận từng li từng tí trèo lên vách đá dựng đứng, mỗi một bước đều được giẫm rất chắc chắn và hữu lực.

Nhưng ngay khi gã sắp chạm đến gốc linh thảo kia, một con rắn độc với những màu sắc sặc sỡ đột nhiên chui ra từ trong bụi cỏ. Nó há cặp răng nanh dữ tợn, hung hăng cắn vào cánh tay Dương Phi một phát.

Dương Phi kêu thảm, thân thể mất đi cân bằng, lập tức lăn xuống từ trên vách đá dựng đứng.

Khi Dương Phi tỉnh lại, gã chợt phát hiện mình đang nằm trong một khe sâu. Bốn phía đều yên tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng kêu và chim hót thỉnh thoảng lại truyền đến từ phía xa xa.

Gã giấy giụa ngồi dậy, chỉ thấy bên cạnh mình có một con thiềm thừ to lớn đang dùng đôi mắt lóe lên hào quang âm u nhìn chằm chằm vào mình. Con thiêm thừ kia có làn da trơn trượt như ngọc, trên người tản ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt, dường như bên trong đang ẩn chứa sinh cơ và sức sống vô cùng vô tận.

Dương Phi giật mình sợ hãi, nhưng ngay sau đó, gã cảm thấy một dòng nước ấm truyền đến từ trên cánh tay. Gã vội vàng cúi đầu xem xét, chỉ thấy vết thương vốn bị rắn độc cắn đang khép lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Ga kinh ngạc phát hiện ra mình đã sinh ra một loại liên hệ khó hiểu cùng con thiem thừ này rồi.

Ở thời điểm hiện tại, gã không còn sợ hãi những vật kịch độc kia, thậm chí còn có thể cảm nhận được sinh cơ và sức sống bên trong cơ thể chúng nó.
Bình Luận (0)
Comment