Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 1346 - Chương 1346: Đột Phá...

Chương 1346: Đột Phá... Chương 1346: Đột Phá...Chương 1346: Đột Phá...

Chương 1346: Đột Phá...

Từ đó, Dương Phi cảm nhận được bản thân không còn sợ rắn độc nữa, người hái thuốc bình thường chỉ dám hái linh dược gần nhà, nhưng gã lại có can đảm tiến vào sâu trong rừng.

Thậm chí gã còn cố gắng tìm kiếm những loại sinh vật kịch độc kia, dùng chúng để ủ rượu. Rượu ủ ra trong suốt, mang theo mùi thơm nhàn nhạt, nhưng vào miệng lại nóng bỏng như lửa đốt, khiến người ta lập tức say khướt. Thân thể gã cũng càng ngày càng cường tráng, thậm chí còn có thể ăn sống bọ cạp mà không gặp phải chuyện gì.

Năm tháng như thoi đưa, Dương Phi dần dần trở thành một người hái thuốc truyền kỳ. Thanh danh của gã vang xa bốn phương, hấp dẫn vô số tu sĩ đến đây thỉnh giáo. Mà gã cũng vui vẻ chia sẻ kinh nghiệm của mình cho bọn họ, thậm chí còn lấy kinh nghiệm của mình viết thành một quyển sách, có tên là

( Thiềm Thừ Ký ) .

Có một thiếu niên tên là Đỗ Giang cũng nghe danh mà tới, trùng hợp thay Đỗ Giang cũng là một người hái thuốc, nhưng trên người gã lại mang theo một con rết thật lớn. Con rết kia luôn đi theo bên cạnh như hình với bóng với gã, thậm chí còn có cảm giác nó chính là đồng bọn trung thành của Đỗ Giang.

Hai người vừa gặp đã thân, trò chuyện với nhau thật vui vẻ. Dương Phi kể lại ti mỉ duyên phận giữa mình và con cóc kia cùng với quá trình bản thân cường thân kiện thể như thế nào cho Đỗ Giang nghe.

Đỗ Giang nghe như mê như say, cũng sinh ra hứng thú sâu sắc đối với nội dung bên trong ý Thiềm Thừ Ký ) . Ga bắt đầu rèn luyện thân thể dựa theo phương pháp ghi lại trong sách, hy vọng có thể đạt được thực lực cường đại giống như Dương Phi.

Nhưng Đỗ Giang dựa theo ghi chép bên trong Thiềm Thừ Ký ) , ngâm một bầu rượu thuốc thì lập tức làm bản thân trúng độc tại chỗ. Gã nằm trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, mồ hôi rơi như mưa, miệng sùi bọt mép.

Trùng hợp là lúc ấy, có một vị lang trung y thuật cao siêu đi ngang qua, vừa thấy người gặp nạn, đã nhanh chóng đun một ít thảo dược, lại châm mấy châm lên người gã, lúc này mới giữ được một hơi thở của Đỗ Giang, coi như nhặt được một cái mạng cho gã.

Đỗ Giang dưỡng bệnh suốt ba năm, rốt cuộc cũng bình phục. Từ đó về sau, gã sinh lòng kính sợ nội dung được ghi lại bên trên É Thiềm Thừ Ký ) , không dám tùy tiện thử lại lần nữa.

Vì kế sinh nhai, gã lại một lân nữa cõng gùi thuốc lên lưng, tiến vào trong dãy núi liên miên kia, tiếp tục kiếp sống hái thuốc của mình.

Mấy năm sau, Đỗ Giang gặp được rất nhiều người có kinh nghiệm tương tự với mình.

Rắn độc, rết, cóc, thằn lằn, bọ cạp...

Đỗ Giang trao đổi với bọn họ, đã được ích lợi không nhỏ, cũng được dẫn dắt rất nhiều. Vì vậy, gã bắt đầu soạn nên một cuốn Ý Ngũ Trùng Ky 》. Gã ghi chép lại toàn bộ những gì mình đã trải qua, cùng với những gì mình được tận mắt chứng kiến, bên trong cuốn 《 Ngũ Trùng Ký này không chỉ giữ lại phần nội dung tinh hoa của cuốn Ý Thiềm Thừ Ky 》 trước kia, mà còn miêu tả tỉ mỉ về năm loại tập tính, đặc điểm cùng với quy luật tương sinh tương khắc của chúng nó.

Thậm chí gã còn tổng kết ra một bộ pháp môn lợi dụng ngũ trùng để cường thân kiện thể, bộ pháp môn này không chỉ khiến chính gã nhận được ích lợi không nhỏ mà cũng làm cho nhóm bằng hữu bên cạnh gã nhao nhao tán thưởng không thôi. Tuy《Ng6TrungKy》 do Đỗ Giang viết được lưu truyền ra ngoài, nhưng người tiếp xúc đến lại chỉ coi quyển sách này là tùy bút bàn luận về những điều quái lạ trong dân gian mà không để ý đến nó lắm, mãi cho đến khi một người trẻ tuổi tên là Đổng Nghi Phong vừa đọc được đã lập tức tôn thờ nó như chí bảo, thậm chí người này còn căn cứ vào pháp môn được ghi lại bên trong Ngũ Trùng Ký 》 ma thu được một con thiêm thừ làm đồng tham của mình.

Từ đó về sau, con thiềm thừ kia cũng luôn ở bên cạnh gã như hình với bóng, nó giống như cái bóng của gã vậy, tuyệt đối không xa rời.

Thời gian thấm thoắt trôi qua, trong quá trình tu luyện, Đổng Nghi Phong đã đạt được tiến triển mang tính đột phá. Gã không chỉ làm đến trình độ tâm ý tương thông với con thiêm thừ của mình, mà còn có thể mượn dùng được sức mạnh của nó để thi triển ra pháp thuật cường đại.

Thanh danh của gã dần dần được lan truyền bên trong Hư Cảnh, thậm chí còn được người ta gọi là Đổng đại tiên.

Sau khi thành chủ Thương Nghi biết được tài hoa của Đổng Nghi Phong, gã đã tự mình đến bái phỏng cũng như mời Đổng Nghi Phong gia nhập vào Thương Nghi Thành, lại trực tiếp ban cho chức vị quan trọng, nhưng Đổng Nghi Phong lại khéo léo từ chối lời mời của thành chủ.

Gã lựa chọn mở một cái đạo trường (đàn tràng) trong núi lớn, dùng nó để truyền thụ tâm đắc tu luyện của mình cho đám môn hạ đệ tử, cũng dạy bọn họ cách thành lập nên mối liên hệ với các loại độc trùng, rồi nên làm như thế nào để tu luyện võ công.

Thời gian dần trôi qua, các đệ tử của Đổng Nghi Phong dần dần bộc lộ tài năng. Bọn họ thi triển pháp thuật thân kỳ, khống chế các loại độc trùng ở trong Hư Cảnh, toàn bộ đều trở thành kẻ tài ba dị sĩ, được người người kính ngưỡng.

Dân chúng nhao nhao đến tìm bọn họ nhờ trợ giúp, dù là sửa phòng xây nhà, xây dựng phần mộ, hay là trị liệu tật bệnh, cầu con nối dõi, mọi người đều sẽ tìm đến nhóm đệ tử của Đổng Nghi Phong.

Thanh danh của bọn họ truyền khắp toàn bộ Thương Nghi Thành, thậm chí còn lan xa đến những khu vực xung quanh.

Mà bản thân Đổng Nghi Phong cũng được tôn sùng là tổ sư, dân chúng trực tiếp xưng tụng gã là Đổng Đại Thiên Tiên, thậm chí còn treo bức họa của gã ngay trước cửa nhà mình làm môn thần.

Địa vị của gã được sùng bái rộng khắp gần như đã sánh ngang với Lý Thủy Đạo.

Khi Đổng Nghi Phong tám mươi tuổi, đột nhiên gã cảm nhận được thiên đạo giáng lâm. Khoảnh khắc đó, gã có cảm giác bản thân đã hòa làm một thể với mảnh thiên địa này, trực tiếp cảm nhận được năng lượng vô cùng vô tận tràn vào cơ thể. Khuôn mặt của gã trực tiếp trẻ lại không ít, từ một lão già tóc bạc trên tám mươi lập tức biến thành một người trung niên râu tóc đều đen mướt.

Gã hít sâu một hơi, ngưng tụ luồng năng lượng này vào lòng bàn tay, sau đó đột nhiên vung lên, chỉ thấy một luồng hào quang bay ra từ lòng bàn tay, xông thẳng lên trời.

Ngay khoảnh khắc đó, toàn bộ thiên địa đều chấn động, như đang ăn mừng Đổng Nghi Phong đột phá.

Đột phá...
Bình Luận (0)
Comment