Chương 1359: Thứ Tặng Đi Chính Là Thái Độ, Là Quan H6l
Chương 1359: Thứ Tặng Đi Chính Là Thái Độ, Là Quan H6lChương 1359: Thứ Tặng Đi Chính Là Thái Độ, Là Quan H6l
Chương 1359: Thứ Tặng Di Chính Là Thái Độ, Là Quan Hệ!
Tái Ân Đầu Đà ngồi ngay ngắn trên Kim Liên, mặt như trăng tròn, mắt như sao sáng, toàn thân tản ra khí tức trang nghiêm mà thần thánh.
Bên cạnh gã có một đám La Hán, nam nữ già trẻ đủ cả, số lượng càng đạt tới hơn ba mươi người.
Những La Hán này, có mi thanh mục tú, có mặt tròn như táo, có mặt mũi hiền lành, có uy mãnh như sư tử, trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ trang trọng mà nghiêm túc.
Tu vi của Tái Ân Đầu Đà đã đạt đến Hợp Thể cảnh, đây là cảnh giới cực kỳ cao thâm trong Phật môn, tu vi đến cảnh giới như vậy, dù gã có dùng nguyện lực rèn luyện tu vi như thế nào đi nữa, cũng cảm thấy hiệu quả quá mức bé nhỏ.
Bởi vậy, gã thu nạp rất nhiều La Hán chứ không giống như Lưu Ly Sơn do Lý Thủy Đạo quản lý, tổng cộng chỉ có bốn La Hán, mà hôm nay còn có một La Hán bị Tái Ân Đầu Đà bắt giữ, trấn áp dưới Phật tháp, không thể động đậy được.
Vào thời điểm ấy, đột nhiên có một luồng kim quang xuất hiện trên Phổ Độ Đàn, kim quang thu lại, một vị tăng nhân mặc áo cà sa màu vàng từ trong đó đi ra.
Người này chính là Lý Thủy Đạo. Ánh mắt hắn vô cùng nghiêm túc, chỉ một thân một mình hạ xuống Phổ Độ Đàn trên Hải Già Sơn.
Tái Ân Đầu Đà vừa trông thấy hắn, khóe môi khẽ mỉm cười, cao giọng niệm Phật: "A Di Đà Phật, Pháp Hải Đầu Đà đường xa mà tới, ban tăng không kịp nghênh đón từ xa. Không biết lần này Pháp Hải Đầu Đà đến đây là có chuyện gì?"
Lý Thủy Đạo chắp hai tay trước ngực, nhẹ thi lễ, tram giọng nói: "Tái Ân sư huynh, lần này bần tăng đến đây là có một chuyện muốn nhờ”"
Tái Ân Đầu Đà nghe vậy, vẻ mặt lập tức có thêm vài phần nghiêm trọng: "Pháp Hải sư đệ cứ nói đừng ngại, chỉ cần sư huynh đủ khả năng, nhất định sẽ toàn lực tương trợ."
Lý Thủy Đạo khẽ gật đầu, chậm rãi nói ra ý đồ tìm đến của mình: "Tái An sư huynh, không dối gạt gì ngài, gần đây tu vi của ta có đột phá, đã bước vào Luyện Hư cảnh rồi."
Ban đầu, khuôn mặt của Tái Ân Đầu Đà còn rất bình thản, nhưng sau khi nghe được câu này lại hơi khựng người, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc. Ga vốn cho rằng Pháp Hải Đầu Đà đến đây là vì Hoang Ma của Huyết Ma Giáo, lại không ngờ hắn trực tiếp nhắc tới chuyện này. Gã dùng thần niệm hơi cảm ứng một phen, đã xác nhận được chuyện này, đúng là tu vi của Lý Thủy Đạo đã đạt tới Luyện Hư cảnh, vì vậy mới cất tiếng cười to nói: "Ha ha... Pháp Hải sư đệ, đây đúng là tin tức tốt, phải lan truyền khắp nơi! Ngươi có thể đột phá tới Luyện Hư cảnh trong thời gian ngắn như thế, thật là đáng mừng!"
Lý Thủy Đạo lại lắc đầu, trên mặt lộ ra một nụ cười chua xót: "Sư huynh quá khen. Bần tăng tự biết tu vi tỉnh tiến chậm chạp, mãi đến hiện giờ mới tu luyện tới Luyện Hư cảnh, thật sự hổ thẹn với tôn hiệu Phật Đà.
Lời này vừa nói ra, mấy tên La Hán Luyện Hư cảnh trên Phổ Độ Đàn đều cảm thấy xem thường. Dù bọn họ chưa bước vào Phật Đà Quả Vị, nhưng là cao tăng La Hán Quả Vị đã sớm tu luyện tới Luyện Hư cảnh rồi.
Thứ bọn họ đang chờ chính là cơ hội! Là vị tríI
Nhưng vị trí tốt như vậy ở Lưu Ly Sơn lại bị một vị Phật tu mới ra đời chiếm mất, nói đến chuyện này, hoặc ít hoặc nhiều trong lòng bọn họ vẫn có chút không cam tâm.
"Ý tứ nho nhỏ, không thành kính ý." Lý Thủy Đạo lại lật tay lấy ra một món lễ vật, đó là một quả Phật Châu Thiên Nhãn trân quý. Chuỗi Phật Châu Thiên Nhãn này được ngưng kết từ tinh hoa của cổ thụ vạn năm mà thành, bên trên không ngừng tản ra một vầng sáng màu vàng nhàn nhạt, dường như đang ẩn chứa cả ngàn vạn thế giới bên trong.
Dù bảo vật này tương đối trân quý, nhưng đối với một vị Phật Đà Hợp Thể cảnh, nó cũng chỉ đơn giản là một vật bài trí mà thôi.
Nhưng tặng quà ở trong Phật môn, cũng không quan trọng là món lễ vật nọ có giá trị bao nhiêu. Lễ vật chỉ đơn thuần là thể hiện một loại thái độ: Ta tặng quà cho ngươi, thể hiện rằng ta tôn trọng ngươi, ta muốn lấy lòng ngươi, địa vị của ta thấp hơn ngươi. Chỉ như thế mà thôi.
Nếu Tái Ân Đầu Đà nhận món lễ vật này, cũng đồng nghĩa với chuyện gã chấp nhận thành lập nên mối quan hệ thượng cấp hạ cấp với Lý Thủy Đạo.
Tặng quà, thứ tặng đi chính là thái độ, là quan hệ.
Một màn này, nhóm La Hán chung quanh đều nhìn rõ, ai ai cũng cảm thấy vinh dự vô cùng.
Trên thực tế, Lưu Ly Sơn và Hải Già Sơn vốn không lệ thuộc lẫn nhau, Phật Đà Lưu Ly Sơn lại đi tới, tặng lễ cho Phật Đà Hải Già Sơn. Dù Tái Ân Phật Đà có tiếp nhận phần lễ vật này hay không, bọn họ đều sẽ cảm thấy bản thân tài trí hơn người, về sau khi gặp mặt La Hán của Lưu Ly Sơn, bọn họ cũng có thể ngồi ở ghế trên.
Tuy bọn họ chưa từng gặp qua La Hán của Lưu Ly Sơn, nhưng điều này cũng không cản trở cảm giác ưu việt tự nhiên sinh ra trong lòng bọn họ.
Tái Ân Đầu Đà cũng không vội vươn tay nhận lấy món lễ vật nọ, mà khẽ gật đầu, hỏi: "Pháp Hải sư đệ, chẳng lẽ lần này ngươi đến đây, chỉ đơn giản là muốn tặng chuỗi Phật Châu Thiên Nhãn này cho ta?"
Lý Thủy Đạo hơi khom người, thi lễ với Tái Đầu Đà một cái, sau đó chậm rãi mở miệng: "Sư huynh minh giám. Sau khi ta tu luyện tới Luyện Hư cảnh, đã cảm nhận được sâu sắc tu vi của bản thân còn rất nhiều thiếu sót. Lại nghe nói 'Phiên Thiên Phật Chưởng' chính là một môn công pháp Phật môn uy lực vô tận, ta hy vọng có thể nhận được tinh túy của môn công pháp, nhưng không cần biết ta làm như thế nào cũng không thể nghiên ngẫm ra bí quyết trong đó. Vì vậy, ta đặc biệt đến đây thỉnh giáo sư huynh, mong sư huynh có thể vui lòng chỉ giáo."
Tái Ân Đà nghe xong, trên mặt lộ ra một nụ cười nhàn nhạt: "Pháp Hải sư đệ, ý đồ đến đây của ngươi, ta đã biết. Chẳng qua trong lòng ta vẫn có một nghi hoặc, không biết ngươi có thể giải thích nghi hoặc cho ta hay không?”
Lý Thủy Đạo thấy vậy liền chắp tay trước ngực nói: "Tái Ân sư huynh, có gì cứ nói đừng ngại."
Tái Ân Đà mỉm cười, trong ánh mắt lóe lên một tia sắc bén: "Ngươi đã xuất thân từ La Hán Lưu Ly Sơn, vậy vì sao không đi thỉnh giáo Tĩnh Từ Bồ Tát, mà lại lặn lội đường xá xa xôi tới tìm người ngoài như ta đây?"