Chương 1366: Bức Họa La Hán!
Chương 1366: Bức Họa La Hán!Chương 1366: Bức Họa La Hán!
Chương 1366: Bức Họa La Hán!
Bởi vì tổng bộ Huyết Khôi Giáo vẫn là một bí ẩn, đến cuối cùng, đám Phật tu chỉ có thể áp dụng chiến thuật thấy một tên diệt một tên. Mỗi khi giáo đồ Huyết Khôi giáo xuất hiện, bọn họ đều không chút do dự, lập tức triển khai công kích.
Bắt sống, sưu hồn, dùng hết thảy mọi thủ đoạn có thể cũng không sao đào ra được gốc rễ của đám người này. Ngay cả nọc độc vương vãi khắp nơi của Huyết Khôi Giáo cũng không thể trừ tận gốc được.
Nhưng cơ hội lật ngược thế cờ lại lặng yên đi tới...
Hải Già Sơn.
Hai tay Kim Cương La Hán Hồng Vân đang nâng một bức họa cuộn tròn, vội vã đi vào Phổ Độ Đàn. Gã đi tới trước mặt Tái Ân Đầu Đà, chắp tay trước ngực, cung kính trình lên bức họa nọ: "Phật Tôn, có một tu sĩ thần bí đưa tới bức họa này, kính xin ngài xem qua."
Tái Ân Phật Đà nhẹ nhàng tiếp nhận bức họa, chậm rãi mở ra. Ánh mắt gã lập tức dừng lại trên bức họa cuộn tròn kia một lát, sau đó sắc mặt đại biến, trở nên nghiêm trọng vô cùng.
Chỉ thấy trên bức họa cuộn tròn có vẽ một vị nữ La Hán trông rất sống động, khuôn mặt nàng thanh tú, giữa hai hàng lông mày để lộ ra một luồng tiên khí. Nàng chính là Tử Lăng La Hán trên Lưu Ly Sơn.
"Người đưa tranh ở đâu?" Tái Ân Phật Đà cất giọng trầm thấp mà nghiêm túc hỏi.
Hồng Vân La Hán trả lời: "Bẩm Phật Đà, người nọ đã rời đi mà không hề để lại tên họ và tung tích."
"Đối phương là nam hay nữ? Có hình ảnh gì không?" Tái Ân Phật Đà truy vấn.
"Là nữ nhân, dung mạo bình thường." Hồng Vân La Hán trả lời, sau đó lập tức thi triển pháp lực, bỗng nhiên trong đại điện lại xuất hiện ảo ảnh của một nữ tử. Nàng mặc quần áo vải thô, đầu đội nón tre, trên mặt không có bất cứ trang sức gì, thoạt nhìn giống như một người phụ nữ nhà nông bình thường.
Đây tuyệt đối là tầng cải trang sau khi đã che giấu tung tích!
Tái Ân Đầu Đà lại chăm chú nhìn vào bức họa trong tay, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Tử Lăng La Hán và ảo ảnh của phụ nhân kia. Gã cau mày, dường như đang cố gắng tự hỏi một điều gì đó.
"Phật Đà, nữ La Hán trên bức họa này..." Hồng Vân La Hán cẩn thận từng li từng tí mở miệng hỏi.
"Đây là Tử Lăng La Hán của Lưu Ly Sơn." Tái Ân Đầu Đà trầm giọng nói: "Nhưng dung mạo của nàng lại cực kỳ giống với ma nữ mười năm trước từng chạy thoát khỏi Trấn Ma Tháp."
Hồng Vân La Hán nghe vậy, lập tức kinh hãi đến trợn mắt há hốc mồm. Ga không dám tin vào lỗ tai của mình, lại cẩn thận đánh giá Tử Lăng La Hán trên bức họa cuộn tròn thêm một lần nữa. Đúng là nàng này có chỗ tương tự với ma nữ đầu mọc sừng, lưng mọc cánh doi trong trí nhớ kia.
"Chuyện này... Làm sao có thể?" Hồng Vân La Hán lắp bắp nói.
"Việc này không phải chuyện đùa, không thể tiết lộ ra." Tái Ân Phật Đà thu hồi bức họa, sắc mặt trở nên ngưng trọng trước nay chưa từng có: "Chuyện bức họa này không nên nói cho bất cứ kẻ nào. Ta cần tự mình đi Lưu Ly Sơn một chuyến, điều tra cho rõ chân tướng của chuyện này."
Dứt lời, Tái Ân Phật Đà lập tức đứng dậy, chân đạp Kim Liên rời đi.
Trên sườn núi của Lưu Ly Sơn có một ngôi chùa cổ ẩn nấp giữa mây mù. Ngôi chùa cổ này có ngói xanh tường đỏ, mái cong sừng vểnh, để lộ ra một luồng ý vị cổ xưa mà trang trọng. Vào ngày hôm ấy, một vị tăng nhân mặc áo bào tro bước vào cổ tự, thân hình của gã cao lớn, trán rộng, mũi cao thẳng, đôi con ngươi sâu thẳm như biển, khí vũ hiên ngang, tu vi không hề hiển lộ chút nào.
Gã chính là Tái Ân Đầu Đà của Hải Già Sơn sau khi đã ẩn giấu tu vi.
Tái Ân Phật Đà đi vào cổ tự, bên tai truyền đến âm thanh tụng kinh gõ mõ, từng hồi du dương mà trang nghiêm khó tả.
Gã đưa mắt nhìn quanh bốn phía, trong tâm mắt có thể nhìn thấy nhóm tăng nhân hoặc ngồi hoặc đứng, tất cả đều đang nhắm mắt tụng kinh, vẻ mặt chăm chú, không có lấy một chút dị dạng nào.
Pháp Hải có thể là đầu lĩnh của Huyết Ma Giáo, mà Lưu Ly Sơn lại có thể là một tòa Ma Quật ngụy trang thành thánh địa Phật môn.
Việc này không phải chuyện đùa, Tái Ân Phật Đà nhất định phải tự mình xem xét.
Gã đi qua đình viện, tới Đại Hùng Bảo Điện. Nơi này chính là khu vực thờ phụng La Hán và Phật Đà của Lưu Ly Sơn. Gã chỉ thấy một bức tượng Phật to lớn đang đứng sừng sững bên trong, đó chính là tượng của Pháp Hải Phật Đà.
Pho tượng Pháp Hải trẻ tuổi mà anh tuấn, ánh mắt sắc bén như kiếm, mày kiếm mắt sáng để lộ ra một luồng khí tức nghiêm nghị sát phạt, trảm yêu trừ ma. Khóe miệng hắn hơi nhech lên, để lộ ra cảm giác tiêu sái tự tại, cũng có thể nói là tà dị vô cùng.
Tái Ân Phật Đà cẩn thận xem xét bức tượng Phật của Pháp Hải thật lâu, sau đó lại đi đến phía sau bảo điện. Sau bảo điện có tượng của bốn đại La Hán Lưu Ly Sơn, dáng người của các nàng thướt tha giống như Thiên Tiên, trên người tản ra một loại khí chất siêu phàm thoát tục, nhưng trên mặt các nàng đều có một tấm khăn lụa rủ xuống, che đậy dung mạo bên trong.
Tuy chiếc khăn lụa này có thể ngăn trở ánh mắt của phàm nhân, nhưng lại không thể ngăn được ánh mắt của Tái Ân Phật Đà. Ánh mắt gã lần lượt đảo qua từng người trong bốn đại La Hán, cuối cùng đã dừng lại trên mặt một pho tượng nữ La Hán cuối cùng. Chỉ thấy gương mặt của bức tượng Phật này đã bị cạo sạch, hiển nhiên là có người cố ý làm như vậy, muốn che giấu một bí mật nào đó.
Thấy cảnh tượng này, cảm giác nghi ngờ trong lòng Tái Ân Phật Đà càng thêm nồng đậm, chẳng lẽ Lưu Ly Sơn này thật sự có vấn đề?
Tái Ân Phật Đà suy tư một lát rồi lặng yên rời đi, bóng dáng dần dần biến mất ở trong mây mù. Gã sẽ trở về viết bái thiếp, rồi quang minh chính đại bái phỏng Lưu Ly Sơn!
Nhất định phải viết tấm bái thiếp này, nếu không gã mạo muội đi lên Lưu Ly Sơn, chưa chắc Pháp Hải sẽ gặp mặt, dù hắn có chịu gặp mặt thì nhóm La Hán khác cũng sẽ không tới.
Không bằng cứ viết bái thiếp quang minh chính đại bái phỏng, nhìn xem Pháp Hải có thể để Tử Lăng La Hán xuất hiện hay không.
Chỉ cần có kiên nhẫn kéo tơ bóc kén, đến cuối cùng hết thảy chân tướng đều sẽ rõ ràng. ...