Chương 1369: Muốn Từ “Tiểu” Biến Thành “Đại”!
Chương 1369: Muốn Từ “Tiểu” Biến Thành “Đại”!Chương 1369: Muốn Từ “Tiểu” Biến Thành “Đại”!
Chương 1369: Muốn Từ “Tiểu” Biến Thành “Đại”!
Tại vị trí Phật chưởng giao nhau, Phật quang tỏa ra bốn phía, dường như muốn xé rách toàn bộ bầu trời, nhưng xét cho cùng, Tái Ân Phật Đà này cũng là tu sĩ Hợp Thể cảnh, thực lực càng cao hơn một bậc, bởi vậy, chỉ giao thủ một thoáng, Phật chưởng khổng lồ của Lý Thủy Đạo đã có dấu hiệu sụp đổ.
Lý Thủy Đạo mạnh mẽ đánh ra một chưởng, không ngờ lại là Phiên Thiên Phật Chưởng, hai đạo Phật chưởng cực lớn hòa làm một thể, uy lực gia tăng gấp bội, cùng nhau ép về phía Tái Ân Phật Đà.
Tái Ân Phật Đà thấy vậy, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, gã không ngờ Lý Thủy Đạo vẫn còn thừa sức thi triển chưởng ấn thứ hai. Nhưng gã cũng không bối rối, chỉ hít sâu một hơi, lập tức thúc giục pháp lực của bản thân đến cực hạn.
Chỉ trong nháy mắt, đã thấy Phiên Thiên Phật Chưởng của gã lập tức biến thành to lớn vô cùng, dường như đang muốn bao phủ toàn bộ bau trời vào trong đó.
Hai chưởng va chạm, phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Trong tiếng nổ vang, hai đạo Phiên Thiên Phật Chưởng đã hợp lại thành một chưởng ấn duy nhất của Lý Thủy Đạo cũng bị Phật chưởng của Tái Ân Phật Đà đánh cho nát bấy.
Dù Phiên Thiên Phật Chưởng của Tái Ân Phật Đà có uy lực cực lớn, nhưng khi sắp đánh tới Lý Thủy Đạo, gã lại đột nhiên thu tay, tán Phật chưởng đi.
"Đa tạ sư huynh hạ thủ lưu tình!" Lý Thủy Đạo hít sâu một hơi, chắp tay nói với Tái Ân Phật Đà.
Tái Ân Phật Đà mỉm cười, nói: "Thiên phú của ngươi thực sự không tồi, đã tu luyện Phiên Thiên Phật Chưởng tới mức này cũng coi như đáng quý. Nhưng Phiên Thiên Phật Chưởng chú trọng nhất là một phát ăn ngay, hai chưởng của ngươi dung hợp làm một, nhìn như xảo diệu, nhưng ngược lại đã biến khéo thành vụng rồi."
Vẻ mặt Lý Thủy Đạo trở nên nghiêm túc, khẽ gật gật đầu, hiển nhiên là hắn cũng vô cùng tán thành chuyện này.
"Phiên Thiên Phật Chưởng có uy lực to lớn như thế, Phạm Thiên Thần Chưởng kia càng khó có thể tưởng tượng nổi, không biết sư huynh có thể luyện thành một chiêu này không?"
Tái Ân Phật Đà nghe vậy, khẽ cau mày, sau đó thở dài nói: 'Phạm Thiên Thần Chưởng là pháp môn tiến giai của Phiên Thiên Phật Chưởng, nhưng muốn tu luyện thành Phạm Thiên Thần Chưởng, lại cần pháp lực mênh mông khôn cùng. Tuy ta đã tu hành vạn năm nhưng vẫn không thể đạt tới yêu cầu tu luyện Phạn Thiên Thân Chưởng."
Lý Thủy Đạo nghe vậy, trong lòng hơi động, lại hỏi: "Chỉ cần tích lũy đủ là được sao?"
Tái Ân Phật Đà lại gật đầu nói: "Tất nhiên rồi. Người xưa vẫn có câu 'đại xảo nhược chuyết' (người linh hoạt chân chính lại có vẻ ngoài vụng về), Phạn Thiên Thần Chưởng chính là thành quả lớn lao mà trải qua quá trình không ngừng tích lũy, đến cuối cùng, Phật tu chúng ta có thể tích lũy ra được. Có điều quá trình tích lũy pháp lực này cực kỳ lâu dài, đủ để cho Phật tu sống qua mấy lần sinh tử luân hồi."
Lý Thủy Đạo nghe vậy, lập tức chắp tay nói: "Đa tạ ân chỉ điểm của sư huynh! Ta chắc chắn sẽ cố gắng tu luyện, tranh thủ sớm ngày tu luyện thành Phạm Thiên Thân Chưởng."
Tái Ân Phật Đà mỉm cười: "Được! Có chí khít"
Sau một phen hàn huyên, Tái Ân Phật Đà dẫn đầu đông đảo La Hán của Hải Già Sơn rời đi. Chờ bóng dáng Tái Ân Phật Đà dẫn đầu đám La Hán kia dần dần biến mất trong đám mây, Tử Lăng La Hán mới dẫn theo một đám La Hán chậm rãi đi tới trước mặt Lý Thủy Đạo.
Nàng nhìn Lý Thủy Đạo thật sâu, lạnh lùng nói: "Huyết Khôi Giáo Chủ, chúng ta đã giúp ngài vượt qua nguy cơ lần này. Xin ngài đừng quên lời hứa hẹn mình đã từng nhận lời với Tiểu Lôi Âm Tự."
Lý Thủy Đạo nghe vậy, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc, hắn trịnh trọng gật gật đầu: "Liễu Mi cô nương cứ yên tâm. Pháp Hải ta đã hứa hẹn, tất sẽ toàn lực ứng phó, tuyệt không nuốt lời!"
Liễu Mi cô nương mỉm cười gật đầu, sau đó nàng xoay người, khẽ phất ống tay áo, một đám La Hán theo sát phía sau, nhanh chóng hóa thành từng luồng lưu quang, rời khỏi Lưu Ly Sơn rồi biến mất ở chân trời.
Ngay sau đó, Phổ Độ Đàn lại trở thành một mảnh trống rỗng. Lý Thủy Đạo đứng ở nơi đó, đưa mắt nhìn Liễu Mi cô nương và một đám La Hán rời đi, trong lòng nổi lên từng cơn sóng gió chập chùng, thật lâu vẫn không thể bình tĩnh lại được.
Lý Thủy Đạo vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ trên Phổ Độ Đàn, đột nhiên, bốn bóng người từ xa xa bay tới, nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh hắn. Bọn họ chính là bốn vị Huyết Thần Tử của Huyết Khôi giáo —— Thanh Minh, Tử Yên, Mặc Thường và Tử Lăng.
Trong mắt các nàng đều lộ vẻ sầu lo khó hiểu.
Thanh Minh dẫn đầu phá vỡ bầu không khí trâm mặc này, giọng nói của nàng trầm thấp mà đầy áp lực, phảng phất như đang truyền đến từ đáy cốc sâu thẳm: "Giáo chủ, rốt cuộc là thế cục hiện tại như thế nào? Sau này chúng ta nên đi nơi đâu?”
Lý Thủy Đạo chậm rãi thu hồi ánh mắt nhìn về phía xa, sau đó xoay người lại, dùng đôi mắt sáng như đuốc nhìn về phía mọi người. Chỉ thấy hắn khẽ cau mày, dường như tâm trí đang xoắn thành một cái nút thắt không thể cởi bỏ, trầm giọng nói: "Hiện giờ chúng ta đang ở thế yếu, bị người ta hãm hại. Tiểu Lôi Âm tự này, lai lịch thần bí, thế lực của nó lại sâu không lường được, khổng lồ vô cùng. Chúng ta cũng chỉ có thể tạm thời khuất phục dưới sự che chở của bọn họ, bất đắc dĩ đảm đương vai trò con tốt cho bọn họ mà thôi."
"Rốt cuộc là Tiểu Lôi Âm tự này đang có tính toán gì?" Đôi mi thanh tú của Tử Lăng nhíu chặt lại, vẻ mặt lo lắng hỏi, giờ phút này khuôn mặt xinh đẹp phủ đây mây đen.
Lý Thủy Đạo nhẹ nhàng nhếch miệng lên, khẽ cười nhạt một tiếng: "Dã tâm của bọn họ cũng không nhỏ, đương nhiên là muốn từ "Tiểu" biến thành "Đại", mưu toan thay thế."
"Bọn họ muốn đối phó với Đại Lôi Âm tự, mục tiêu lại là Vô Thiên Phật Tổ?" Tử Lăng kinh ngạc mở to hai mắt.
Lý Thủy Đạo khẽ gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đúng là như thế. Bọn họ tính toán rất nhiều chuyện, nhưng đối với chúng ta, đây cũng coi như một chuyện tốt. Ít nhất là trước mắt, bọn họ sẽ không tùy tiện dùng xong giết lừa."