Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 1370 - Chương 1370: Thôn Xóm Không Tên!

Chương 1370: Thôn Xóm Không Tên! Chương 1370: Thôn Xóm Không Tên!Chương 1370: Thôn Xóm Không Tên!

Chương 1370: Thôn Xóm Không Tên!

"Vậy giáo chủ, rốt cuộc là chúng ta nên làm như thế nào?" Thanh Minh vội vàng truy hỏi.

Lý Thủy Đạo vẫn bình tĩnh thong dong, không nhanh không chậm nói: "Trước mắt, đương nhiên là cứ nghe theo sắp xếp của Tiểu Lôi Âm tự-"

"Nhưng lỡ như bọn họ lật lọng giữa chừng thì sao?" Thanh Minh lộ vẻ lo lắng hỏi, trong giọng nói tràn đầy bất an.

Lý Thủy Đạo lại nhếch miệng cười nhạt lân nữa, sau đó hắn vững bước đi tới biên giới của Phổ Độ Đàn, đón gió mà đứng, hướng đôi mắt nhìn xuống phía dưới, thu hết vạn dặm Phật quốc vào tâm mắt.

Hắn chắp hai tay sau lưng, cất giọng hào hùng nói: "Người khác thèm muốn vạn dặm Phật quốc này, hàng tỉ nguyện lực này, nhưng Lý Thủy Đạo ta lại không quá cần thiết nó! Cùng lắm thì chúng ta phủi mông rời đi, mặc cho bọn họ tự tranh đấu giày vò lẫn nhau đi!"

Dưới Linh Sơn, có một thôn xóm. Thôn xóm này không có tên, dáng vẻ già nua âm trâm.

Ở nơi đây có một người nông dân thật thà tên là Ô Lỗ. Khi gã còn nhỏ, vì không thể chịu đựng được cuộc sống cực khổ này, nên mẹ của gã đã thắt cổ tự sát trong nhà. Từ đó, gã và phụ thân sống nương tựa vào nhau, vất vả cần cù cày cấy trên mảnh đất đai cằn cỗi này, nhưng lương thực thu hoạch được lại luôn khó có thể thỏa mãn được hai chữ "ấm no”.

Theo thời gian trôi qua, phụ thân Ô Lỗ cũng dần dần bị áp lực cuộc sống đè nặng lên vai mà suy sụp. Trong một đêm mưa sa gió giật, phụ thân gã đã lựa chọn con đường giống mẫu thân, để lại một mình Ô Lỗ đối mặt với thế giới tàn khốc này.

Nhưng hết lần này tới lần khác, ở trong thôn trang ấy, thậm chí là mười mấy thôn xóm gần đó, hầu như nhà nào cũng như vậy. Hàng năm đều có rất nhiều nông hộ không chịu nổi gánh nặng để rồi dứt khoát treo cổ tự sát. Tinh thần và diện mạo của mỗi người đều cực kỳ tê dại đến chết lặng.

Ô Lỗ chỉ biết đến đó, nếu hỏi địa phương xa hơn thì gã thực sự không biết phải diễn tả ra sao, bởi là một phàm nhân, gã cũng chỉ có thể tiếp xúc đến khoảng cách xa như vậy.

Trong những thôn xóm căn cỗi u ám này, sự an ủi duy nhất trong lòng mọi người chính là Minh Ngộ Đầu Đà của Đại Phúc Tự. Bọn họ tin tưởng rằng vị Đầu Đà này chính là hóa thân của Phật Đà ở nhân gian, cũng tin tưởng đối phương có thể mang đến niềm hy vọng và sự cứu rỗi cho kiếp sau của bọn họ.

Kiếp này đã không còn hy vọng gì nữa, cũng chỉ có thể gửi gắm ước mơ xa vời về kiếp sau.

Có lẽ chính bản thân Ô Lỗ cũng nên tìm một sợi dây thừng, sau đó đi xuống dưới kia sớm một chút, đoàn tụ với phụ mẫu nhà mình.

Bóng đêm dày đặc, giống như một cái vực sâu vừa cắn nuốt cả bầu trời.

Ô Lỗ treo mình trên cây cổ thụ ở cửa thôn, chuẩn bị kết thúc cuộc đời của mình, dây thừng siết cổ gã, khiến sắc mặt gã chuyển thành tái nhợt, hai chân không ngừng giãy giụa...

Ngay khi linh hồn của Ô Lỗ sắp hoàn toàn tiêu tán, đột nhiên một bóng đen như tia chớp hung hăng rạch phá bầu trời đêm, đáp xuống ngay dưới gốc cây già trước cửa thôn làng.

Đó là một vị lang trung mặc áo đen, khuôn mặt lạnh lùng hà khắc, dãi dâu sương gió.

"Vì sao ngươi lại coi thường mạng sống của chính mình như vậy?" Người áo đen kia lạnh nhạt hỏi.

Ô Lỗ thoáng trầm mặc một lát, sau đó chậm rãi kể lại cuộc đời của mình cho đối phương nghe. Gã kể vê cái chết của mẫu thân, cuộc đời gian khổ của phụ thân, sự can cỗi của thôn xóm và nỗi tuyệt vọng của mọi người.

Càng nói càng xúc động, Ô Lỗ không nhịn được lại rơi lệ, nước mắt và nước mưa hòa lẫn vào nhau, làm ướt cả gương mặt gã.

Vị lang trung áo đen kia lẳng lặng lắng nghe Ô Lỗ kể lại, trong mắt lóe lên một tia phẫn nộ. Ga tram giọng nói: "Ngươi có biết, sở dĩ các ngươi sống khổ sở không thể tả nổi như vậy vốn không phải là ông trời đã định, mà đã bị những tên tăng nhân kia bóc lột hay không?”

Ô Lỗ kinh ngạc nhìn vị lang trung áo đen kia, có chút không dám tin tưởng, vội vàng hỏi lại: "Điều này làm sao có thể? Chúng ta vẫn luôn tin tưởng Minh Ngộ Đầu Đà chính là hóa thân của Phật Đà tại nhân gian, làm sao hắn có thể..."

Lang trung áo đen khẽ cười lạnh một tiếng, nói: "Những tăng nhân kia cũng chỉ là kẻ tham lam khoác lên lớp áo ngoài từ bi mà thôi. Bọn họ lợi dụng tín ngưỡng của các ngươi, âm thâm thao túng vận mệnh của các ngươi, để các ngươi trả tiền cho những ham muốn cá nhân của bọn họ. Lương thực do các ngươi vất vả khổ cực cày cấy nên, đại đa số đều bị bọn họ lấy đi. Những cống phẩm các ngươi nộp lên, cũng chỉ để lấp đầy cái túi riêng của bọn họ mà thôi."

Ô Lỗ nghe xong lời này, toàn thân như bị sét đánh. Chỉ trong nháy mắt, sắc mặt gã đã trở thành tái nhợt, cả người như bị đóng đinh tại chỗ, thật lâu cũng không thể nhúc nhích được.

Dường như vào thời khắc này, cơn mưa gió xung quanh vốn đã mãnh liệt lại càng thêm mãnh liệt, có cảm giác ngay cả trời cao cũng vì cảnh ngộ của gã mà đớn đau gào thét.

Sau khi vị lang trung kia áo đen rời đi, trong lòng Ô Lỗ tràn ngập phẫn nộ và không cam lòng. Gã nói cho nhóm hương thân trong xóm biết được những chuyện mình gặp phải, cũng nói cho bọn họ biết, trên thực tế những tăng nhân Phật Đà nhìn như thần thánh kia, đã bóc lột bọn họ như thế nào, đã nghiền ép bọn họ ra làm sao...

"Các ngươi hãy nghe ta nói, những tăng nhân kia đều là kẻ tham lam khoác lên người chiếc áo cà sa của Phật! Bọn chúng ăn thịt của chúng ta, uống máu của chúng ta, muốn mạng của chúng ta." Ô Lỗ kích động kể lại những gì mình biết cho mọi người.

Nhưng lời nói của gã lại không được mọi người thấu hiểu. Có ít người cười nhạo gã điên rồi, cho là Ô Lô đã mất đi lý trí, còn có ít người lại rơi vào trâm tư, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về những điều gã nói.

Vài ngày sau, Ô Lỗ dẫn theo một đám người trẻ tuổi, cầm nông cụ trên tay, tức giận xông thẳng vào một ngôi chùa gần đó, đánh cho đám tăng nhân bên trong một trận tơi bời, thậm chí còn đẩy ngã cả tượng Phật.
Bình Luận (0)
Comment