Chuong 1371: Nguoi La Ac Mal
Chuong 1371: Nguoi La Ac MalChuong 1371: Nguoi La Ac Mal
Chuong 1371: Nguoi La Ac Mal
Rất nhanh bọn họ đã bị tăng binh của Đại Phúc Tự bắt được, đối mặt với tăng binh, bọn họ hoàn toàn không có bất kỳ sức phản kháng nào. Bọn họ bị áp giải lên xe chở tù, trải qua đọan đường xóc nảy, bị đưa đến Đại Phúc Tự.
Ở trong xe tù, Ô Lỗ và một đám người trẻ tuổi vô cùng phẫn nộ kia, không ngừng mở miệng mắng chửi, giọng nói của bọn họ tràn đầy bất khuất và điên cuồng.
"Các ngươi đúng là một đám ác ma ăn người không nhả xương đầu!"
"Chúng ta nên sớm thấy rõ ràng diện mục chân chính của các ngươi!"
"Ta muốn giết sạch các ngươi!"...
Hậu viện Đại Phúc Tự là một mảnh âm trâm, dường như cả bầu không khí cũng tràn ngập một loại khí tức quỷ dị.
Nơi này nằm ngay dưới chân Linh Sơn, thuộc quyền quản lý của Ngộ Minh Đầu Đà. Ngộ Minh Đầu Đà kia chính là Dạ Xoa thành Phật, Phật Đà Hợp Thể cảnh cao cấp.
Mà vị cao tăng tọa trấn Đại Phúc Tự lại chính là một đệ tử của Minh Ngộ Đầu Đà.
Minh Ngộ Đầu Đà vốn không phải là người, nên đương nhiên đệ tử gã thu nhận cũng không phải là người, mà là một con Dạ Xoa ác quỷ.
Phật môn coi trọng chuyện chúng sinh bình đẳng, bất kể yêu ma quỷ quái, tất cả mọi xuất thân đều có thể thành Phật!
Bởi vậy một vị Dạ Xoa Kim Cang cũng không phải chuyện gì quá mức kỳ quái.
Khi Ô Lỗ bị áp giải đến hậu viện của ngôi chùa miếu này, mấy tên tăng nhân áo vàng lập tức cầm đèn lông đi tới. Bọn họ đồng thời kêu lên: "Cung nghênh Kim Cang!"
Sau đó, một bóng dáng cao lớn đi ra từ trong bóng tối. Gã là một vị Dạ Xoa Kim Cang với diện mục dữ tợn, hai mắt trợn lên, trên người tản ra một loại hung mang làm người ta sợ hãi.
"Hừ! Lão tử thích nhất là ăn đám nhục Phật giả!" Thanh âm của Dạ Xoa Kim Cang cuồn cuộn như lôi đình, làm rung động toàn bộ khu hậu viện bên trong chùa miếu, thậm chí âm thanh vọng lại còn không ngừng khuấy động bầu không khí kia.
Đối mặt với sự uy hiếp của Dạ Xoa Kim Cang, Ô Lỗ trừng lớn đôi mắt đỏ bừng, dường như đang có một ngọn lửa thiêu đốt bên trong. Gã giận dữ hét lên: "Đến đây đi! Lão tử không sợ ngươi!"
Trong giọng nói tràn ngập quyết tuyệt và bất khuất.
Thân hình Dạ Xoa Kim Cang khẽ động, giống như thuấn di trực tiếp xuất hiện ngay trước mặt Ô Lỗ. Gã duỗi một ngón tay ra, móng tay sắc bén như chủy thủ, vừa sắc bén vừa lóe lên một tia hàn quang lạnh lẽo, gắt gao kề vào cổ Ô Lỗ.
Sau đó, Dạ Xoa Kim Cang vươn đầu lưỡi, mang theo một chút nước bọt màu đỏ tươi khẽ liếm liếm gò má Ô Lỗ, giống như đang liếm một quả trái cây đã bị lột vỏ: "Bây giờ ngươi chỉ cần mạnh miệng thì lát nữa ngươi sẽ biết thế nào là cầu xin tha thứ."
Dạ Xoa Kim Cang vung tay lên, móng tay sắc bén không hề cắt đứt Ô Lỗ mà lăng không bổ một chưởng về phía gian nhà tù bằng gỗ vưa mới giam cầm Ô Lỗ. Chỉ nghe "răng rắc" một tiếng, trong nháy mắt, gian nhà tù nọ đã vỡ vụn thành từng mảnh gỗ nhỏ, văng ra bốn phía. Gã tin tưởng, đứng trước sức mạnh tuyệt đối của mình, một ke pham nhân như Ô Lỗ căn bản là không có chỗ nào để chạy trốn. Mà Ô Lỗ cũng không định chạy, gã cắn chặt môi mình, mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào Dạ Xoa Kim Cang.
Dạ Xoa Kim Cang kia chậm rãi mở miệng, cất lên giọng nói tram thấp mà uy nghiêm: "Phật là thần thánh. Đám phàm phu tục tử các ngươi dám sỉ nhục Phật môn, đúng là tội đáng chết vạn lần!"
Dứt lời, gã lập tức há cái miệng to như chậu máu của mình ra, cắn thẳng xuống bả vai Ô Lỗ. Ô Lỗ chỉ cảm thấy một cơn đau đớn kinh người truyền đến, máu thịt trên bả vai đã bị xé toạc ra một mảng lớn.
"AI" Ô Lỗ kêu thảm một tiếng, vội vàng ôm lấy bả vai mình, máu tươi từ giữa ngón tay chảy ra. Gã dùng đôi mắt tràn đầy sợ hãi nhìn Dạ Xoa Kim Cang trước mặt, nhưng tia quang mang bất khuất vẫn không ngừng lóe lên trong mắt.
"Ngươi... ngươi là ác mail" Ô Lỗ run rẩy, tức giận mắng một câu.
Dạ Xoa Kim Cang bật cười ha ha, dường như vô cùng hưởng thụ sự phẫn nộ và sợ hãi của Ô Lỗ. Gã ngồi xuống trước mặt Ô Lỗ, tinh tế thưởng thức máu thịt của đối phương, thậm chí còn lộ ra vẻ mặt say mê nói: 'Mùi máu tươi mỹ vị này.'
Dạ Xoa Kim Cang dứt khoát nhắm mắt lại để tinh tế hưởng thụ mùi vị ấy, hai lỗ mũi to tướng màu đen hơi giật giật. Gã vừa ngửi thấy một mùi máu tươi khác với tất cả mọi người.
Đây không phải là mùi máu tươi của kẻ yếu, bên trong không có sợ hãi, chỉ có nỗi oán hận vô biên!
Đột nhiên Dạ Xoa Kim Cang mở mắt, gã vừa trông thấy bầu trời bị một mảnh mây máu bao phủ. Đám huyết vân kia không ngừng quay cuồng, tản ra khí tức làm người ta hít thở không thông.
Trên bầu trời, huyết vân liên tục cuộn trào, bên trong đó truyền ra một tiếng sấm nặng nề, như có thể chấn vỡ linh hồn người ta: "Huyết Khôi giáo làm việc! Hôm nay chỉ giết Dạ Xoa Kim Cang, đám người không liên quan mau chóng thối lui, nếu không đừng trách bản thân gặp phải tai bay vạ gió!"
Dạ Xoa Kim Cang nghe vậy, bỗng nhiên sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, gã phẫn nộ quát lớn: "Chỉ là một cái giáo phái tà môn do đám Nhục Phật giả sáng tạo ra, lại dám tự tìm đường chết! Nơi đây chính là thánh địa của Phật môn, há có thể tùy tiện để cho các ngươi làm càn làm bậy!"
Đừng nhìn Dạ Xoa Kim Cang này vốn có thân thể Dạ Xoa, nhưng gã chính là Phật Môn Kim Cang chính hiệu. Ngay khi quát lớn, Phật quang lập tức lượn lờ quanh thân gã, một mảnh kim quang sáng chói như ánh mặt trời chói chang, từng đóa Phật Liên đua nhau nở rộ, Phạn âm lượn lờ hát vang, thần thánh phi phàm.
Dứt lời, gã không chút do dự đã vọt vào bên trong mảnh huyết vân quỷ dị kia. Chỉ thấy hai chữ Vạn cực lớn đột ngột hiện ra bên trong huyết vân, giống như ác thú ẩn mình trong bóng tối, chỉ nháy mắt một cái đã vây khốn Dạ Xoa Kim Cang vào bên trong.
"Huyết Ma Ấn!"
Chuỗi xiang xích màu đen kịt như mực lập tức sinh ra từ giữa hư không, giống như một con rắn đang gắt gao cuốn lấy Dạ Xoa Kim Cang.
Nhìn chuỗi xiềng xích nọ chẳng quá mức vững vàng nhưng chẳng hiểu sao Dạ Xoa Kim Cang lại phát hiện bản thân gã khó có thể thoát ra được, dường như bên trong chuỗi xiêng xích kia đang ẩn chứa lực lượng vạn quân.