Chương 1380: Bọn Họ Chết Bởi Kiếm, Cuối Cùng Cũng Nên Hóa Thành Kiếm!
Chương 1380: Bọn Họ Chết Bởi Kiếm, Cuối Cùng Cũng Nên Hóa Thành Kiếm!
Không lâu sau, một vệt kim quang từ trong bức tượng Phật nọ bắn ra, hóa thành một vị trung niên nhân với khuôn mặt lạnh lùng khắc nghiệt.
Người này chính là Vô Thiên Phật Tổ, ánh mắt của gã thâm thúy mà lạnh lùng, phảng phất như có thể nhìn thấu hết thảy mọi thứ trên thế gian.
"Pháp Hải, ngươi muốn cầu chuyện gì?" Giọng nói của Vô Thiên Phật Tổ ôn hòa mà trang trọng.
"Đệ tử muốn tiến về Thục Sơn, siêu độ vong hồn ở nơi đó, phổ độ chúng sinh." Lý Thủy Đạo cung kính trả lời.
"Vùng đất Thục Sơn bên kia, kiếm tu Đạo môn đông đảo, chuyến này ngươi chắc chắn sẽ gặp phải rất nhiều khó khăn." Vô Thiên Phật Tổ nhắc nhở.
"Đệ tử biết rõ chuyến đi này gian nan, nhưng vì phổ độ chúng sinh, đệ tử nguyện ý trả giá tất cả." Lý Thủy Đạo kiên định trả lời.
Vô Thiên Phật Tổ gật đầu: "Được, ta phê chuẩn cho ngươi tới Thục Sơn. Nhưng ngươi vốn là thủ tọa của Lưu Ly Sơn, không thể rời khỏi Thiên Phạm Phật Quốc quá lâu, bản tọa chỉ cho ngươi kỳ hạn mười năm."
"Đa tạ Phật tổ ân chuẩn." Lý Thủy Đạo cung kính mà cảm kích nói.
Sau khi nhận được lời phê chuẩn của Vô Thiên Phật Tổ, Lý Thủy Đạo lập wtsc rời khỏi Đại Lôi Âm Tự, hóa thành một luồng sáng bay nhanh về phía Thục Sơn. Tiếng chuông du dương của Đại Lôi Âm Tự vang lên phía sau hắn, phảng phất như đang tiễn đưa.
Đối với tu sĩ Phật môn, kỳ hạn mười năm và mười ngày thật ra cũng chẳng khác nhau bao nhiêu. Dù đối với Phật tu chưa chứng được La Hán Quả Vị, bọn họ cũng có thể tiến hành "tọa hang", một lần "tọa hang" tu hành như vậy sẽ kéo dài cả ngàn năm.
Đừng nhìn mỗi lần họp mặt dù lớn đến mấy cũng chỉ có chừng mấy trăm La Hán Phật Đà tụ tập, nhưng lần nào trong nhóm người này cũng xuất hiện những gương mặt mới.
E rằng thực lực đang ẩn giấu của Phật môn lớn đến khó có thể tưởng tượng nổi.
...
Dưới chân Thục Sơn, chiến vân dày đặc, chư hầu cát cứ, chiến hỏa liên miên.
Có cảm giác bầu trời nơi này đã bị máu và lửa nhuộm đỏ, ngay cả mặt đất bên dưới cũng bị máu tươi của vô số dũng sĩ thấm ướt.
Mỗi ngày, đều có những thế lực mặc chiến giáp triển khai chiến đấu kịch liệt dưới chân Thục Sơn.
Những chiến sĩ này cực kỳ ham thích tranh đấu tàn nhẫn, trong mắt bọn họ chỉ có thắng lợi và vinh quang, khi đứng ở nơi này, dường như bọn họ đã quên đi nỗi sợ hãi và tử vong rồi.
Chỉ thấy trong rừng, một đám chiến sĩ mặc áo đỏ cầm trường kiếm, đang kịch chiến say sưa cùng một đám chiến sĩ mặc áo lam. Song phương ngươi tới ta đi, kiếm quang lóe sáng, mỗi một lần giao phong đều kèm theo tiếng kêu thảm thiết và máu tươi bắn ra.
Đột nhiên, một vị kiếm khách áo đen như quỷ mị trực tiếp xuất hiện trong chiến trường. Thân pháp của người này vô cùng mạnh mẽ, kiếm pháp sắc bén, mỗi lần vung kiếm đều mang theo khí thế lôi đình vạn quân.
Dưới thanh kiếm của người này, chiến sĩ áo đỏ và áo lam đồng loạt ngã xuống, không ai địch nổi.
Không lâu sau, cả khu rừng ấy chỉ còn lại một mình gã, cô độc đứng đó, trên người dính đầy máu tươi của kẻ địch.
Nhưng câu chuyện này vẫn chưa kết thúc.
Đang lúc kiếm khách áo đen chuẩn bị rời đi, đột nhiên có mười mấy luồng kiếm khí bay ra trong rừng. Rồi ngay sau đó, hơn trăm người đồng loạt lao ra. Bọn họ cầm trường kiếm trên tay, khí thế hung hăng phóng về phía kiếm khách áo đen.
Lại một cuộc truy đuổi kịch liệt phát sinh, quá trình chạy trối chết và giết chóc tiếp tục diễn ra trong khu rừng hoang tàn đó.
Đúng vào lúc này, một vị hòa thượng áo xám chậm rãi đi ra từ trong rừng.
Khuôn mặt hắn vô cùng trẻ tuổi, hai tay chắp lại, phảng phất như không tranh với đời. Nhưng ánh mắt hắn vẫn luôn chăm chú nhìn những hồn phách trên chiến trường.
Chỉ thấy hắn nhẹ nhàng vung tay lên, hồn phách của những chiến sĩ đã chết kia lập tức bay vào lòng bàn tay hắn, tựa như đang bị một luồng lực lượng thần bí nào đó hấp dẫn.
Hòa thượng áo xám không quên thấp giọng tụng niệm kinh văn, giả vờ siêu độ cho bọn họ, nhưng quá trình vày cũng không phải là siêu độ chân chính. Bởi vì trên thực tế, những hồn phách này đều đã tiến vào Kiếm Sơn trong Hư cảnh, bọn họ chết bởi kiếm, cuối cùng cũng nên hóa thành kiếm.
...
Hai năm sau...
Trên đỉnh Thục Sơn, Huyền Kiếm Tiên Tông.
Một vị lão tổ Luyện Hư kỳ đang ngồi ngay ngắn phía trước một khu sơn cốc tĩnh mịch, nhắm mắt đả tọa. Khí tức của lão sâu thẳm mà kéo dài, giống như đã hòa làm một thể với trời đất.
Đột nhiên, lão cau mày, mở hai mắt ra, trong mắt xuất hiện một tia sắc bén.
"Không ổn, khí tức anh linh của Kiếm Hồn cốc đã giảm bớt rất nhiều." Lão tổ thấp giọng tự nói, lập tức gọi hai đệ tử Nguyên Anh kỳ và một vị trưởng lão Hóa Thần kỳ tới.
"Đệ tử bái kiến lão tổ." Ba người cung kính hành lễ.
Lão tổ trầm giọng nói: "Mấy ngày gần đây, ta phát hiện được khí tức anh linh bên trong Kiếm Hồn cốc phát sinh dị thường, dường như có ngoại lực quấy nhiễu. Ba người các ngươi nhanh chóng đi điều tra, nhất định phải hành động cẩn thận, không được để lộ ra."
"Tuân mệnh!" Ba người đồng thanh đáp rồi quay người rời đi.
Mấy tháng sau, hai đệ tử Nguyên Anh kỳ tìm được Lý Thủy Đạo bên trong một khu rừng rậm. Hắn mặc áo bào xám, đang mặc niệm kinh văn, siêu độ cho anh linh đã chết.
"Con lừa trọc! Nơi này là địa giới của Đạo môn, không phải là nơi Phật môn các ngươi giương oai!" Một đệ tử Kiếm tu phẫn nộ quát.
Lý Thủy Đạo chắp hai tay trước ngực, bình tĩnh đáp lại: "Bần tăng chỉ muốn siêu độ cho những vong hồn vô tội này, để bọn họ được an nghỉ mà thôi."
"Bớt nói nhảm! Mau rời khỏi đây, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí!" Một đệ tử kiếm tu khác rút kiếm hướng về phía trước.
Lý Thủy Đạo nhẹ nhàng thở dài một tiếng, sau đó lật tay lấy ra một thanh pháp bảo phi kiếm do chính mình luyện chế. Nguyên liệu để luyện chế nên thanh phi kiếm này chính là móng tay của Dạ Xoa Kim Cang, hắn đã đặt tên cho nó là Kim Cang Phật Liên Kiếm.
"Kiếm pháp Phật môn? Hừ, xem chiêu!" Các đệ tử kiếm tu không hề sợ hãi chút nào, lập tức vung kiếm nghênh kích.
Trải qua một phen kịch chiến, Lý Thủy Đạo dễ dàng chiến thắng. Hắn lại lấy danh nghĩa siêu độ vong hồn, tiếp tục thu thập anh linh.