Chương 1383: Căn Nguyên Của Vạn Ác!
Chương 1383: Căn Nguyên Của Vạn Ác!
Kiếm khí lưu chuyển như nước chảy, uốn lượn ở bốn phía xung quanh hắn, nhưng lại không dám tùy tiện tới gần người. Hai mắt hắn nhắm nghiền, tựa như đang lắng nghe từng hồi kiếm ngân truyền đến từ chỗ sâu bên trong Kiếm Ý cốc.
Thời gian chậm rãi trôi qua, dường như kiếm khí bên trong Kiếm Ý cốc đã bắt đầu có cảm ứng, chúng nó bắt đầu đan xen, va chạm trên không trung, phát ra từng hồi kiếm ngân thanh thúy.
Khí tức nhu hòa trên người Lý Thủy Đạo cũng sinh ra một chút cộng hưởng với những luồng kiếm khí này, dường như mỗi một nhịp hô hấp của hắn đều sinh ra một chút liên hệ vô cùng vi diệu với nó.
Vân Thanh Hồng đứng ở một bên, chăm chú nhìn chằm chằm vào Lý Thủy Đạo. Lão có thể nhìn thấy, dường như không khí xung quanh người Lý Thủy Đạo đều bị kiếm khí nhuộm đẫm, bày ra một loại sắc thái kỳ dị.
Lão biết rõ, điều này có nghĩa là Lý Thủy Đạo đang sinh ra một tầng liên hệ sâu xa với kiếm khí của Kiếm Ý Cốc.
Đột nhiên, Lý Thủy Đạo mở bừng hai mắt, trong mắt lóe lên một tia hào quang sắc bén, dường như có thể xuyên thủng tất cả. Hắn hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi phun ra, dường như trong lúc hít thở, hắn đã nhét kiếm khí xung quanh vào trong cơ thể mình rồi.
Vân Thanh Hồng thấy vậy liền mở miệng chúc mừng: "Pháp Hải lão đệ, ngươi đúng là người có thiên phú dị bẩm, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy đã có lĩnh ngộ đối với kiếm đạo rồi, đây đúng là chuyện đáng mừng."
Lý Thủy Đạo nhẹ nhàng nở nụ cười, trong mắt toát ra một chút hiếu kỳ: "Vân huynh, ngươi từng nói, lúc trước tu vi kiếm đạo của ta chỉ đạt tới cấp độ Kim Đan, vậy bây giờ ta đã đạt tới cấp độ nào rồi?"
Ánh mắt Vân Thanh Hồng trở nên thâm thúy, lão cẩn thận đánh giá Lý Thủy Đạo một phen, sau đó chậm rãi nói: "Nếu ngươi áp chế tu vi đến Nguyên Anh kỳ, chỉ dựa vào một thanh kiếm, ngươi đã có thể đánh ngang ngửa với kiếm tu Nguyên Anh của bản phái rồi."
Lý Thủy Đạo nghe vậy, khẽ mỉm cười nói: "Nói như vậy, đúng là tu vi kiếm đạo của ta đã có tiến bộ nhảy vọt rồi. Vân huynh, hết thảy những chuyện này đều phải đa tạ ngươi đã chỉ điểm."
Vân Thanh Hồng khoát khoát tay, cười nói: "Không cần phải nhắc đến! Ta chỉ cống hiến một chút sức lực mà thôi. Hơn nữa, đúng là Kiếm Ý Cốc này của ta thần kỳ thật, nhưng chung quy lại, cũng có cực hạn của nó. Tối đa cũng chỉ có thể trợ giúp tu sĩ lĩnh ngộ được kiếm ý cấp bậc Nguyên Anh. Nếu ngươi muốn tiếp tục đột phá, cần phải lấy kiếm làm đạo, trong lúc chém giết sinh tử, lĩnh ngộ ra chân ý kiếm đạo."
Lý Thủy Đạo nghe vậy cũng gật đầu tán thành, sau đó đột nhiên mở miệng hỏi: "Vân huynh, ngươi có biết vì sao ta lại cố ý muốn tới Thục Sơn siêu độ vong hồn hay không?"
Vân Thanh Hồng cười nhạt một tiếng: "Pháp Hải lão đệ lòng dạ từ bi, lòng mang thiên hạ thương sinh, việc thiện như thế, tất nhiên là tại hạ hiểu được."
Lý Thủy Đạo lộ vẻ mặt nghiêm túc, đôi mắt sáng như đuốc nhìn về phía Vân Thanh Hồng, trầm giọng nói: "Vân huynh, nhưng hôm nay ta phát hiện, tòa Kiếm Ý cốc này của ngươi chính là căn nguyên của vạn ác!"
Vân Thanh Hồng nghe vậy, trên mặt lập tức lộ ra một tia xấu hổ, lão cười gượng hai tiếng nói: "Ha ha... Pháp Hải lão đệ đúng là mắt sáng như đuốc, đã bị ngươi nhìn thấu rồi. Đúng là Kiếm Hồn cốc này phải dựa vào hấp thu anh linh mới có thể đạt được thần hiệu như thế, vì thế hồn phách của phàm nhân bên dưới Thục Sơn này cũng là tài nguyên tu luyện vô cùng quan trọng của bổn phái, thật sự không thể tùy ý siêu độ."
Lý Thủy Đạo nhìn chằm chằm vào Vân Thanh Hồng, nghiêm mặt nói: "Đúng là tu vi kiếm đạo của ta không bằng ngươi, nhưng chưa chắc thần thông Phật môn của ta đã không bằng ngươi, Vân huynh ngươi có dám đánh một trận hay không?"
Vân Thanh Hồng thoáng sững sờ, chợt ngửa đầu cười to: "Được! Từ trước đến nay, kiếm tu chúng ta đều là loại người nghe chiến mà vui, hôm nay có thể phân cao thấp cùng Pháp Hải lão đệ, đúng là chuyện vui trong cuộc đời ta!"
Lời còn chưa dứt, hai người đã hóa thành hai luồng độn quang sáng chói, xông thẳng lên giữa không trung.
Nhóm tu sĩ bình thường trong Kiếm Ý cốc lập tức xôn xao bàn tán.
Một người lộ vẻ mặt tràn đầy kinh hãi, gân cổ họng hô lớn: "Người vừa rồi lại là lão tổ Luyện Hư cảnh của bản phái!"
"Thật ư?" Người bên cạnh mở to hai mắt nhìn qua, khó có thể tin nổi.
"Tuyệt đối là ngài rồi, nếu không ai có được kiếm quang huy hoàng như thế, khí thế bực này, nhất định là lão tổ không thể nghi ngờ!"
"Lão tổ vừa đứng cách chúng ta gần như thế? Thật không dám tưởng tượng!"
... truyện yy...
Trên bầu trời Kiếm Ý cốc, Lý Thủy Đạo vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt như trước, chậm rãi nói: "Vân đạo hữu, ta chỉ ra một chiêu, đây chính là tuyệt học khiến Phật môn ta uy chấn Tiên giới. Nếu Vân đạo hữu không xuất ra Vạn Kiếm Quy Tông, chỉ sợ khó mà chống đỡ được."
Ánh mắt Vân Thanh Hồng trở nên nghiêm trọng, lão chăm chú nhìn vào Lý Thủy Đạo, nghi ngờ nói: "Chẳng lẽ ngươi đã luyện thành Phạm Thiên Thần Chưởng?"
Lý Thủy Đạo lắc đầu, nhẹ nhàng thở dài một tiếng nói: "Vân đạo hữu có chỗ không biết, Phạm Thiên Thần Chưởng chính là đại thần thông chỉ có Phật tu Hợp Thể cảnh mới có thể nắm giữ, ta chỉ biết đến Phiên Thiên Phật Chưởng mà thôi."
Vẻ mặt Vân Thanh Hồng thoáng ngây ra: "Vừa vặn! Ta cũng chưa luyện thành Vạn Kiếm Quy Tông."
Lý Thủy Đạo chắp hai tay trước ngực, lộ vẻ mặt thương xót nói: "Ta và ngươi có giao tình sâu như thế, ta vốn không muốn hùng hổ dọa người đến mức này, nhưng vì ngàn vạn phàm nhân của Thục Sơn, ta không thể không xuất thủ, nếu ta thắng một chiêu nửa thức, mong Vân đạo hữu hãy để ta hủy đi Kiếm Hồn cốc – thứ căn nguyên của vạn ác này."
Sắc mặt Vân Thanh Hồng âm trầm như nước, lão cắn răng nói: "Tu sĩ chúng ta vốn tôn thờ thực lực vi tôn, nếu ngươi thắng ta, đừng nói là một tòa Kiếm Hồn cốc, ngay cả Huyền Kiếm Tiên Tông cũng tùy ngươi xử trí!"
Lý Thủy Đạo không nói nhảm nữa, hắn lập tức chắp tay trước ngực. Chỉ trong khoảnh khắc, Phật quang trang nghiêm đã hiện ra quanh thân hắn. Phật ảnh ngưng tụ nhanh chóng, đã hóa thành một đạo Phật Chưởng khổng lồ.
Nó trực tiếp bao phủ phía chân trời. Phật quang chiếu rọi, phảng phất như toàn bộ thế giới đều bị Phật ý trang trọng bao phủ.