Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 1384 - Chương 1384: Tài Nghệ Không Bằng Người!

Chương 1384: Tài Nghệ Không Bằng Người! Chương 1384: Tài Nghệ Không Bằng Người!

Phiên Thiên Phật Chưởng kia chậm rãi đè xuống, khiến cho mảnh không gian này sinh ra vặn vẹo biến dạng, thậm chí còn có cảm giác cả thời gian cũng trực tiếp ngưng đọng.

Vân Thanh Hồng thấy vậy, sắc mặt ngưng trọng, lão lập tức vung trường kiếm lên, mũi kiếm run rẩy, trong phút chốc, vạn đạo kiếm ảnh như lưu tinh cắt ngang chân trời, đâm thẳng về phía Phiên Thiên Phật Chưởng khổng lồ kia.

Vạn kiếm cùng xuất, tiếng kiếm minh chấn thiên động địa, hoà lẫn cùng Phật quang của Phật Chưởng, phảng phất như cả vùng thiên địa này cũng vì nó mà sinh ra cộng hưởng.

Hai vị cường giả giao phong, làm cho cả thiên địa đều biến sắc.

Kiếm khí đan vào cuhnfg Phật quang, không khí bị nhuộm thành một màu vàng nhàn nhạt.

Có cảm giác như bầu trời đã bị Phật quang xé rách, để lộ ra một mảnh hư không thâm thúy, mà mặt đất lại bởi vì năng lượng cường đại trùng kích, khiến nó không ngừng rung động, tưa như muốn sụp đổ đến nơi.

Đông đảo tu sĩ đều tụ tập xuống phía dưới của Kiếm Ý Cốc, ánh mắt tất cả đang chăm chú khóa chặt lấy bóng dáng kịch chiến trên bầu trời kia, trong lòng tràn đầy rung động và kính sợ.

"Đây chính là thực lực của tu sĩ Luyện Hư cảnh sao? Giống hệt Thần linh giáng lâm, chấn động lòng người!"

"Trời ạ, Phật Chưởng này khổng lồ quá mức, dường như nó có thể che đậy cả nhật nguyệt rồi, kiếm ý của lão tổ lại bị nó áp chế!"

"Khí tức cường đại như vậy, khiến người ta hít thở không thông, đây chính là một cuộc giao phong giữa những vị cường giả đỉnh cao sao?"

"Kiếm quang và Phật quang đan xen, khung cảnh này quá mức đồ sộ!"

"Không gian đang biến dạng kìa, thậm chí thời gian còn có xu hướng đình trệ lại nữa. Chiến đấu ở cấp bậc này, chúng ta khó có thể tưởng tượng nổi!"

"Ở trước mặt những vị cường giả bực này, tu sĩ chúng ta chỉ như những con kiến bé nhỏ không đáng kể."

"Loại quyết đấu cấp bậc này tuyệt đối là khó gặp, đời này có thể chứng kiến một hồi quyết đấu đỉnh cao như thế, đúng là chuyện vô cùng may mắn!"

"Khi nào chúng ta mới có thể tu luyện tới cảnh giới này!"

...

Trên trời cao, Phật Chưởng màu vàng càng lúc càng to lớn, kiếm quang dần dần có cảm giác vô lực, ngay cả những tu sĩ cảnh giới thấp kém bình thường trong khe sâu kia cũng đã nhìn ra.

Vừa rồi bọn họ còn đang xem náo nhiệt, thì bây giờ, người người lại bắt đầu cảm thấy bất an.

"Trời ạ, nếu Phật Chưởng này đè xuống, chẳng phải chúng ta đều phải gặp tai ương ư?" Một tu sĩ trẻ tuổi run rẩy nói.

"Đúng vậy." Tên còn lại nuốt nước bọt, trên mặt lộ vẻ hoảng sợ, bờ môi run rẩy, nhìn từ góc độ của gã thì cả bầu trời đang bị Phật chưởng kia đè ép xuống, dù trốn ở đâu cũng chỉ có chết mà thôi.

Lúc này, bọn họ mới thật sự cảm nhận được sự khủng bố của cuộc chiến đấu giữa những tu sĩ Luyện Hư cảnh.

"Dường như lão tổ đã thất bại rồi, chúng ta biết làm sao bây giờ?" Mọi người bàn tán sôi nổi, trên mặt tràn ngập sợ hãi và tuyệt vọng.

Trong nháy mắt, Phật Chưởng màu vàng trên bầu trời lại dần dần phóng đại, biến thành tầng tầng áp bách đối với luồng kiếm quang vốn chói mắt kia, khiến cho nó dần dần trở nên ảm đạm vô quang.

Bóng dáng Vân Thanh Hồng chập chờn trên không trung, trường kiếm trên tay lão đã mất đi tính sắc bén ác liệt lúc trước, chỉ còn lại từng hồi rít gào vô tận.

Lý Thủy Đạo đứng trên đám mây, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt lạnh lẽo như sao băng. Hắn hơi nâng tay, Phật Chưởng màu vàng kim như lôi đình ầm ầm rơi xuống, bao phủ bóng dáng Vân Thanh Hồng vào trong đó.

"Phanh!" Một tiếng vang thật lớn, lan truyền chấn động kinh khủng đến mức toàn bộ Kiếm Ý cốc cũng phải run rẩy theo.

Ngay sau đó, bóng dáng Vân Thanh Hồng bay ngược ra ngoài, khóe miệng tràn ra máu tươi, trong mắt tràn đầy không cam lòng và phẫn nộ.

"Vân Thanh Hồng, ngươi bại rồi."Thanh âm của Lý Thủy Đạo lạnh như băng mà vô tình, ánh mắt hắn như đao, đâm thẳng vào tâm thần của Vân Thanh Hồng: "Nếu như ngươi còn không đi, ta sẽ tiễn ngươi lên Tây Thiên."

Vân Thanh Hồng hít sâu một hơi, mạnh mẽ đè xuống lửa giận và cảm giác không phục trong lòng.

Cuộc chiến hôm nay… đúng là lão tài nghệ không bằng người, nếu vẫn còn lưu lại cũng không làm nên chuyện gì, thậm chí cưỡng ép tái chiến còn khiến ngàn năm đạo hạnh của lão bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.

Thân hình lão lao đi, chỉ nhoáng lên một cái đã hóa thành một vệt sáng, thoát khỏi mảnh chiến trường này.

Tu sĩ Kiếm Ý cốc thấy Phiên Thiên Cự Chưởng ầm vang rơi xuống, trong lòng hoảng hốt tựa như đang rơi vào tận thế không thể sống nổi dù chỉ một ngày, nhưng cự chưởng màu vàng như muốn lật trời kia lại bỗng dưng biến mất, thay vào đó là một hòa thượng khoác tăng bào màu xám trên người, như thuấn di xuất hiện trước mặt bọn họ.

Hòa thượng áo xám kia cất lên giọng nói bình thản mà uy nghiêm, ánh mắt hắn đảo qua Kiếm Ý cốc phía dưới: "Mảnh đất này đã chịu đựng quá nhiều cực khổ, bần tăng muốn kết thúc nhân quả ở nơi này, kính xin các vị thí chủ nhanh chóng rời đi, để tránh gặp tai bay vạ gió."

Những lời nói của hòa thượng áo xám như tiếng sấm sét nổ vang, đông đảo tu sĩ phía dưới nghe vậy, trên mặt đều toát lên vẻ hoảng sợ khó có thể kiềm chế nổi.

Vừa rồi, chính vị hòa thượng tu vi cao thâm mạt trắc này đã dùng một chưởng đánh cho vị lão tổ mà bọn họ kính trọng như Thần linh bị thương nặng.

Dưới một chưởng kinh thiên động địa ấy, ngay cả lão tổ cũng chỉ có thể chật vật mà chạy, thì đám tiểu bối bọn họ sao dám có ý định ở lại nơi đây?

Trong lúc nhất thời, các tu sĩ trong cốc đều lộ vẻ mặt hoảng sợ, thi triển ra tất cả vốn liếng của mình, dồn dập hóa thành từng luồng lưu quang rực rỡ, bay nhanh ra ngoài cốc.

Có tu sĩ lòng nóng như lửa đốt, vội vàng thúc giục công lực đến mức tận cùng, dùng tốc độ nhanh như thiểm điện lướt đi, chỉ trong nháy mắt đã biến mất tại phía chân trời.

Cũng có tu sĩ bởi vì tu vi còn thấp, tốc độ hơi chậm, nhưng cũng dốc hết toàn lực, không dám có một chút lười biếng nào.
Bình Luận (0)
Comment