Chương 1385: Thiên Đạo Luân Hồi, Vạn Vật Có Trật Tự…
Chương 1385: Thiên Đạo Luân Hồi, Vạn Vật Có Trật Tự…
Đợi sau khi tất cả mọi người đều hoảng sợ chạy trốn, Lý Thủy Đạo vẫn luôn được coi là nhất niệm từ bi, lòng mang thiên hạ kia, lại vừa lặng yên để lộ ra một nụ cười đã đạt được mục đích trên khóe miệng.
Ngay sau đó, một mảnh sương mù màu xám nồng đậm đột nhiên xuất hiện, giống như khói đặc cuồn cuộn nhanh chóng bao phủ lấy toàn bộ Kiếm Hồn cốc.
Không ngờ trong mảnh sương mù này lại có lực lượng không gian chớp động, thực sự khó mà tin nổi.
Đợi cho đến khi mảnh sương mù quỷ dị ấy chậm rãi tản đi, thì giờ phút này, Kiếm Hồn cốc vốn đầy rẫy kiếm ý, linh khí đã trở nên trống rỗng, không còn lại một chút tung tích kiếm ý nào nữa. Chỉ còn một khu sơn cốc trụi lủi, không có sinh cơ, giống như đã bị rút mất linh hồn.
Lúc này, Lý Thủy Đạo đã hóa thành một luồng độn quang, phiêu nhiên bay về phía Thiên Phạm Phật Quốc.
Trên thực tế, nếu muốn hoàn tất kế hoạch ban đầu của hắn thì ít nhất cũng phải tốn chừng mười năm, thậm chí là hơn mười năm mới được, nhưng bây giờ trực tiếp thu cả một cái Kiếm Hồn cốc vào trong Hư cảnh là lập tức đại công cáo thành.
Giờ phút này, hắn không hề lưu luyến, chỉ muốn mau chóng trở về Lưu Ly sơn.
…
Hư cảnh.
Bên cạnh thảo nguyên, có một thôn trang nhỏ vốn yên tĩnh an lành lại đột nhiên phải hứng chịu một loại xâm nhập hung hăng như gió lốc.
Chỉ thấy một nhóm thiết kỵ như cuồng phong lướt qua, từ phương xa cuốn tới, bóng dáng của bọn họ kéo dài dưới ánh chiều tà, mang theo hàn quang lạnh lẽo của loan đao chiếu rọi muôn nơi. Những tiếng mũi tên xé gió vang lên, dày đặc như mưa rào, hung hăng xé tọa sự yên tĩnh ngày xưa thành mảnh nhỏ.
Ánh mắt của nhóm phụ nữ trẻ em tràn đầy hoảng sợ, đã trở thành cảnh tượng gây đau đớn thấu tim can nhất trong hồi kiếp nạn này.
Ngay tại thời khắc tuyệt vọng ấy, chợt có hai luồng độn quang rạch phá chân trời, tựa như lưu tinh cản nguyệt.
Đó là những cao nhân đến từ Ngũ Độc Môn.
Một người khẽ vung ống tay áo, con rết năm màu vốn đang quấn quanh cổ tay tực tiếp bay lên không trung, độc khí trên người gã tản ra giống như mây tía bảy màu, nhưng lại ngấm ngầm ẩn chứa kịch độc.
Đồng thời, trên vai gã cũng có thêm một con bọ cạp khổng lồ dữ tợn khác, cái đuôi bọ cạp hơi vung lên, có cảm giác cả không khí xung quanh cũng bị thứ độc tố ẩn chứa trong đó trực tiếp ngưng kết lại.
Hai người ra tay, một tĩnh một động, con rết bay múa, khói độc lượn lờ, bọ cạp nhảy lên, gai độc bắn tới, chỉ trong phút chốc, những tên thiết kỵ đang tàn phá bừa bãi khắp nơi đều nhao nhao ngã xuống đất dưới năm loại độc tốc, ngọn lửa sinh mệnh của bọn họ cũng nhanh chóng bị dập tắt bên trong kịch độc.
Ngũ Độc môn – vốn là Ngũ Trùng môn ngày xưa lột xác mà thanh, với lão thuỷ tổ khai phái là Đổng Nghi Phong, cả đời chỉ đạt tới Trúc Cơ trung kỳ, nhưng nhóm thanh niên tài tuấn của môn phái bọn họ hôm nay, đã có thể sánh vai với các bậc tiên hiền.
Chỉ có một điều kỳ lạ, rõ ràng tông môn có rất nhiều Trúc Cơ trung kỳ, nhưng một Trúc Cơ hậu kỳ cũng không có.
Xảy ra tình huống như vậy, cũng bởi bên trong Hư cảnh vốn không có con đường tu luyện Trúc Cơ hậu kỳ, thời đại tu luyện tối tăm, cần phải có người khai phá mới, mà tạm thời vị tổ sư khai sơn này vẫn còn chưa xuất hiện.
Sau chiến tranh, thôn trang nằm lặng lẽ dưới ánh tà dương như máu, khắp nơi đều lộ vẻ hoang tàn, những cảm giác ấm áp và tiếng vui cười ngày xưa đã bị nước mắt cùng với âm thanh khóc lóc thê lương thay thế.
Trong đôi mắt những người sống sót, ngoại trừ sợ hãi phần nhiều đều là vô vọng đối với tương lai.
Rõ ràng chỉ một thoáng chốc thôi, nhưng nhà cửa của bọn họ đã bị hủy hoại, thân nhân của bọn họ đã âm dương cách biệt, thứ còn lưu lại chỉ có cõi lòng tan nát và đau thương vang vọng mà thôi.
Mặc dù lãnh thổ quốc gia bên trong Hư cảnh vô cùng bao la rộng lớn, nhưng bị giới hạn bởi pháp tắc tự nhiên, nó chỉ có thể chịu tải được sáu trăm vạn cư dân.
Ngày nay, đã có đến tám trăm vạn sinh linh cùng nhau chen chúc sống ở nơi này, cuộc chiến sinh tồn là điều không thể tránh né.
Ba đại tộc đàn bao gồm nông canh, du mục, đánh cá và săn bắn, đều dựa vào địa vực mà phân chia.
Ba mươi năm qua, vì một tấc đất, vì một giọt nước, những đại tộc đàn này vẫn một mực tranh đấu không thôi, máu nhuộm đỏ mặt đất.
Lý Thủy Đạo vốn là chủ nhân của Hư cảnh, đối mặt với loại phân tranh không ngừng nghỉ này, trong lòng cũng cảm thấy bất đắc dĩ vô cùng. Tuy hắn có năng lực thông thiên triệt địa, nhưng lại không thể tự dưng tạo đất, giải cứu chúng sinh.
Thiên đạo luân hồi, vạn vật có trật tự, cuối cùng mọi thứ đều phải thuận theo thiên ý.
...
Lưu Ly Sơn, Thiên Phạm Phật Quốc.
Trong núi mây mù lượn lờ, dãy núi xanh biếc như biển. Trên đỉnh núi, hào quang nhẹ chiếu, phảng phất như tiên cảnh.
Một lão giả mặc áo xanh chậm rãi bước trên mây mà đến, trên lưng đeo trường kiếm, giữa hai đầu lông mày để lộ ra một loại phong thái trầm ổn và sắc sảo theo năm tháng lắng đọng lại.
Trong sơn cốc, Lý Thủy Đạo đã mặc tăng bào màu xám đang chờ đợi ở đây từ lâu.
Hắn nhìn Vân Thanh Hồng đang chậm rãi đi đến từ phía xa xa, khóe miệng khẽ nhếch, vẽ nên một nụ cười nhạt, nói: "Vân huynh, năm tháng xa xôi, thoáng cái đã qua trăm năm, vì sao ngươi vẫn chấp nhất với ân oán trước kia như vậy?"
Vân Thanh Hồng mắt sáng như đuốc, một mực nhìn chằm chằm vào Lý Thủy, trong giọng nói có mang theo một tia kiên quyết không thể dao động: "Pháp Hải! Lão lừa trọc nhà ngươi! Kiếm Hồn cốc của Huyền Kiếm Tiên Tông ta bị ngươi hóa thành phế tích, trực tiếp chặt đứt mấy ngàn năm truyền thừa kiếm đạo của tông môn ta. Dù thời gian thấm thoát thoi đưa, thù này hận này, há có thể dễ dàng buông bỏ như vậy?"
Lý Thủy Đạo nhẹ nhàng lắc đầu, dùng giọng bình thản mà rằng: "Vạn vật giữa thế gian, thịnh suy thay đổi, vô thường chính là trạng thái bình thường. Ta nghe nói ngươi đã sớm dùng nghị lực phi phàm của mình một lần nữa xây dựng lại Kiếm Hồn cốc, mặc dù không bằng phong thái ngày xưa, nhưng hồn của tông môn đã bất diệt. Cơ nghiệp ngàn năm không phải dùng gạch đá xây nên là có thể vẹn toàn hoàn chỉnh, mà nó luôn nằm ở trong tâm, ở trong lòng người."