Xuyên qua linh điền, Lý Thủy Đạo đi về phía phòng bếp.
Chỉ thấy trong một góc của phòng bếp, Hàn Long Quang đang cẩn thận nấu nướng đồ ăn.
Lý Thủy Đạo đến gần hỏi: "Hàn sư đệ đã vất vả rồi."
Hàn Long Quang khẽ ngẩng đầu, trong ánh mắt mang theo vẻ thỏa mãn: "Đại sư huynh, ngươi quá khách khí rồi."
Lại ở một góc khác trong động hủ, Vương Thiên Kiêu đang cầm một khúc gỗ lớn trong tay, hết sức chuyên chú bào gỗ.
Lỳ Thủy Đạo cười hỏi: "Thiên Kiêu, những khúc gỗ này sẽ được dùng làm cái gì?"
Vương Thiên Kiêu lập tức ngừng động tác trên tay, vẻ mặt cung kính trả lời: "Đại sư huynh, thứ này dùng để sửa chữa hàng rào trong động phủ. Dạo gần đây hàng rào có chút hư hỏng rồi."
Lý Thủy Đạo gật gật đầu, khích lệ nói: "Ngươi đã vất vả rồi."
"Không vất vả."
Đúng lúc này, một con con rết thật lớn mang theo một mảnh độc vân màu xanh sẫm, dùng tư thế vô địch, hung hăng xâm nhập vào bên trong động phủ.
Con rết = mộc độc
Nhưng nhìn hình thể của con rết, tất phải là nhị giai độc trùng.
Ngũ hành kim phá mộc.
Trong túi trữ vật của Lý Thủy Đạo có độc dược thuộc tính kim, nhưng chỉ có nhất giai, căn bản không có tác dụng đối với loại nhị giai độc vật này.
Muốn lấy độc trị độc, nhất định phải lợi dụng nhị giai linh thảo trong linh điền, chỉ cần ngậm một gốc Hạt Vĩ Thảo trong miệng là có thể kháng kịch độc này.
Nhưng hiện giờ khí độc đã ùn ùn kéo tới, phô thiên cái địa, làm sao Lý Thủy Đạo có đủ thời gian đi ngắt lấy linh thảo?
Hắn không chút do dự đã xoay người nhảy xuống chiếc giếng sâu trong sân.
Hắn vừa xuống giếng, độc khí màu lục đậm đã bao trùm cả động phủ.
Đám người Trương Vân Long, Trương Vân Hổ, Vương Thiên Kiêu, Hàn Quang Long còn không kịp mở miệng kêu lên một tiếng đã lập tức té xỉu dưới mặt đất.
Nước giếng tạm thời ngăn cách độc khí, nhưng độc vân màu xanh lá vẫn có thể thẩm thấu xuống nước giếng, giống như những nhánh xúc tu của ác ma, nhanh chóng lan tràn ra ngoài.
Những sợi tơ âm trầm này một mực lan tràn trên bề mặt nước giết, lại từng bước xâm nhậ xuống chỗ càng sâu hơn...
Tuy Lam Hoa Ảnh có nói loại độc này chỉ đánh ngất, chứ không lấy mạng bọn họ, nhưng Lý Thủy Đạo tuyệt không dám đánh cuộc.
Hắn lập tức xoay người bơi càng sâu xuống dưới giếng, một mực lặn thẳng tới đáy.
Lúc này, ở bên trong động phủ của Kim Diện Lang Quân.
Một con rết thật lớn đang không ngừng phun khí độc lan tỏa ra khắp nơi.
Các đệ tử đều té xỉu...
"Ộp!"
Một tiếng ếch kêu chấn thiên động địa vang lên.
Vang vọng khắp núi rừng.
Khiến cho Lý Thủy Đạo đã trốn dưới giếng cũng có thể nghe được mảnh sóng âm cuồn cuộn này.
Trên mảnh mái ngói chĩa ra theo bốn phương tám hướng trên nóc phòng ngủ của Kim Diện Lang Quân, có một con cóc màu vàng thật lớn nhảy ra, lơ lửng giữa không trung, hai mắt trừng trừng, khí thế hung hăng nhìn con rết khổng lồ to gần bằng nó ở đầu bên kia.
Hai con hung thú, một con khống chế độc vân màu xanh sẫm, một con điều khiển độc vân màu thủy lam, hai luồng khí giao hội giữa không trung, nhất thời không thể phân được cao thấp.
Ngay khi hai con hung thú đối đầu nhau, có ba tu sĩ đồng thời hiện thân, gấp giọng nói: "Là đồng tham của hắn! Tốc chiến tốc thắng!"
Bọn họ nhanh chóng thi triển đạo thuật, pháp lực tinh tế đan vào nhau tạo ra từng hư ảnh trận pháp biến ảo, hình thành nên một cái lồng giam bằng pháp lực thần bí cực lớn trên không trung, nhốt con cóc màu vàng to bằng gian phòng vào bên trong.
Từ khoảng giữa của hư ảnh nọ có một luồng ánh sáng kì huyễn có phù văn cổ xưa không ngừng lưu chuyển, giống như một cánh cửa thời không vặn vẹo, gắt gao vây khốn nó lại.
Con thiềm thừ màu vàng nọ càng điên cuồng giãy giụa, trận pháp hư ảnh càng được củng cố, lực lượng mạnh mẽ khiến nó bất lực.
Nó ra sức kêu lên ầm ĩ, nhưng dù có kêu to đến đâu âm thanh cũng không thể truyền ra khỏi lồng giam pháp thuật ấy.
Nhân cơ hội này, một nam nhân mặc hắc bào bay xuống dưới phòng, ôm lấy một nữ tử đã hôn mê lên.
Dường như vào thời khắc ấy, con cóc màu vàng kia đã há mồm to ra, giận dữ phóng lưỡi, dính về phía hai người bọn họ, tính một ngụm đánh chết, nhưng đầu lưỡi lớn màu đỏ dính nhớp của nó lại đụng vào bức tường vô hình phía trên, căn bản không thể vượt ra khỏi lồng giam.
Còn một người nữa!
Lam Thanh Quang đánh ra độn quang cứu một nữ tử hôn mê khác, là nha hoàn mặc áo trắng Trương Tuyết.
Cứ như vậy, ba đạo độn quang, một con rết lớn, chớp mắt đã biến mất, chỉ còn lưu lại một con cóc màu vàng khổng lồ, ở trong lồng giam, bất lực rít gào.
...
Nửa ngày sau...
Một đạo độn quang rơi xuống.
Độn quang thu lại, là Kim Diện Lang Quân.
Khuôn mặt gã u ám, ánh mắt thâm thúy.
"Ộp ộp..." Một con cóc lớn to bằng cái chậu rửa mặt nhảy tới trước mặt gã, tiếng kêu kia có vẻ vô cùng ủy khuất. Gã ngồi xổm xuống, nhẹ giọng an ủi nói: "Ta đã biết rồi."
Thiềm thừ màu vàng nhanh chóng thu nhỏ lại, chui vào bên trong ống tay áo của gã.
Sau đó gã đi tới linh điền, đến bên cạnh Trương Vân Long và Trương Vân Hổ đang hôn mê bất tỉnh, vỗ nhẹ vào sau lưng bọn họ.
Trương Vân Long với Trương Vân Hổ khó khăn ngưng thần, mở mắt ra...
"Đã xảy ra chuyện gì?" Kim Diện Lang Quân từ tốn hỏi.
Hai huynh đệ Trương Vân Long lắc lắc đầu: "Hai người chúng đệ tử đang tưới nước cho linh điền, đột nhiên một luồng độc vân từ đâu lan tới."
"Là độc vân màu xanh sẫm, chỉ hít phải một hơi liền ngất đi."
Kim Diện Lang Quân không truy vấn nữa, mà một đường đi thẳng tới phòng bếp, hai huynh đệ Trương Vân Long nhắm mắt theo sau sư tôn. Bọn họ vừa được giải độc, tay chân không có chút sức nào nên đi lại tương đối khó khăn.
Phòng bếp.
Bọn họ gặp được Hàn Long Quang đang hôn mê, Kim Diện Lang Quân vẫn dùng cách cũ khiến cho Hàn Long Quang nhanh chóng tỉnh lại.
"Ngươi đã nhìn thấy gì?" Kim Diện Lang Quân dò hỏi.
"Bẩm sư phụ, ta không nhớ nữa. Lúc ấy, ta đang thái rau, đột nhiên lại ngất đi."
Kim Diện Lang Quân lắc đầu, nhanh chóng bước tới phòng chứa củi cứu Vương Thiên Kiêu.
Giọng nói của Vương Thiên Kiêu lộ ra vẻ mỏi mệt: "Ta còn nhớ lúc ấy đại sư huynh đang nói chuyện với ta, sau đó ta liền ngất đi."
Kim Diện Lang Quân nghe xong, lập tức tới bên miệng giếng trong viện, liếc mắt nhìn xuống dưới giếng một cái, chậm rãi mở miệng nói: "Đừng trốn nữa, ra đi."