Trong tình hình trước mắt, chỉ cần một món pháp khí "Thanh Lân Tiễn" đã đủ để bù lại điểm yếu về mặt công kích của hắn rồi, không cần thiết phải tốn thêm thời gian đi luyện《 Băng Ngọc Chưởng 》xung đột với《 Cáp Mô Ngạnh Khí Công 》kia.
Tinh lực đó, hắn nên đổ dồn vào công pháp chủ tu, còn khoảng thời gian dư thừa ấy, nên đi luyện đan sẽ tốt hơn.
Sau khi nghĩ thông suốt chuyện này, Lý Thủy Đạo không còn hứng thú đối với chuyện tìm hiểu 《 Băng Ngọc Chưởng 》nữa, vì thế hắn quyết đoán rời khỏi tầng hầm ngầm.
Đại sảnh lầu một, Ngũ Long lâu.
Lý Thủy Đạo vừa trông thấy Kim Diện Lang Quân, đã chủ động tiến lên nói: "Sư phụ, ta cảm thấy chuyện lĩnh ngộ 《 Băng Ngọc Chưởng 》có chút khó khăn với mình, nên muốn ra ngoài đi dạo một vòng."
Kim Diện Lang Quân mỉm cười gật gật đầu: "Tùy ý ngươi thôi, cứ ra bên ngoài đi dạo, ở đây không ép mua ép bán, những thương gia đều rất giữ chữ tín, sẽ không khinh thường hay bắt bí khách nhân. Nhưng nhớ kỹ, ngươi cũng không thể tùy tiện đi trêu chọc người khác, nếu không vi sư sẽ xử lý theo lẽ công bằng."
"Sư tôn cứ yên tâm." Lý Thủy Đạo lễ phép nói một câu rồi xoay người đi ra khỏi phòng.
Nhã thất, Diệu Âm các.
Một vị nữ tử trung niên dáng người xinh đẹp, dung nhan dịu dàng, đang tận tình chỉ dạy cho năm vị thiếu nữ trẻ tuổi đánh đàn, hát xướng.
Năm vị thiếu nữ kia còn rất trẻ tuổi, trên gương mặt còn chưa mất đi vẻ ngây ngô như con trẻ, bởi vậy, dù nụ cười tươi tắn, thần thái nhẹ nhàng, hay động tác uyển chuyển, đều mang theo một chút hồn nhiên ngây thơ.
Nếu muốn dùng một hình ảnh nào đó để hoàn mỹ miêu tả năm nàng này, hẳn là nên dùng hình ảnh ‘tiểu nữ hài khờ dại mà xinh đẹp’.
Chỉ thấy đầu ngón tay của nữ tử trung niên nọ nhẹ nhàng gảy dây đàn, khiến nhạc khí trên tay phát ra một mảnh âm phù mờ ảo, rực rỡ mà tinh tế.
Giọng nói của nàng mềm mại, êm ái tựa như âm thanh của tự nhiên.
Chỉ nghe âm thanh ấy bắt nguồn từ phần cổ họng thon dài, uyển chuyển của đối phương, để rồi bay bổng, chập chờn thoát ra bên ngoài, biến thành một luồng sóng âm nhu hòa, dễ chịu.
Các thiếu nữ trẻ tuổi đang tập trung tinh thần lắng nghe những lời nữ tử trung niên nọ chỉ dạy.
Chỉ thấy ngón tay của các nàng cũng nhẹ nhàng lướt đi trên dây đàn. Những tiếng đàn thánh thót ấy, tựa như tương hỗ qua lại với nhau, cùng hòa quện, tấu ra một khúc ca rung động lòng người.
Đột nhiên, các thiếu nữ đều dừng tay, hướng vẻ mặt tò mò nhìn về phía cửa vào Diệu Âm các.
Ở trước cửa Diệu Âm các, có một nam tử đeo mặt nạ thanh trúc, bày ra dáng vẻ do dự, muốn tiến vào lại không dám bước đi.
Năm tiểu nữ hài thấy một màn như vậy, lập tức mở miệng cười khúc khích, nụ cười tươi tắn lan tỏa khắp gương mặt ngây thơ.
Nhưng nữ tử lớn tuổi nhất lại vô cùng kiên định hoàn toàn không bị sự xuất hiện đột ngột của đối phương làm dao động.
Nàng khẽ nhíu mày, đi tới trước cửa, nói với nam tử kia: "Muốn tiến vào Diệu Âm các, phải bỏ mặt nạ xuống trước."
Nam tử kia nhẹ nhàng cởi bỏ chiếc mặt nạ thanh trúc, để lộ ra một khuôn mặt thiếu niên trắng nõn, đúng là Lý Thủy Đạo.
"Các ngươi nơi này như thế nào tiêu phí?" Lý Thủy Đạo mỉm cười hỏi nói.
"Nghe khúc miễn phí, nước trà không cần tiền." Cúc Mục Cẩm nói.
Lý Thủy Đạo cười cười nói: "Hắc hắc... Có miễn phí ta cũng không dám vào, chưởng quầy... ở trong này của các ngươi, có thích khách không?"
Ánh mắt Cúc Mục Cẩm thoáng dao động một cái, lạnh nhạt nói: "Xem ra đạo hữu đã biết cả rồi, là ai giới thiệu ngươi tới?"
"Không ai cả, ta chỉ muốn đến xem một lần mà thôi." Lý Thủy Đạo khó xử cười.
"Vậy ngươi vào đi." Cúc Mục Cẩm khom người mời hắn vào.
"Ngươi còn chưa nói giá cả đâu." Lý Thủy Đạo vẫn vô cùng cẩn thận, không dám đi vào, sợ gặp phải cây kem thích khách [1], bị người khác dùng giá cả đâm sau lưng.
"Chanh Nhi, Linh Nhi... Đi chuẩn bị một chút, có khách hàng tới cửa, mau mang trà rót nước, tiếp đón người ta đi." Cúc Mục Cẩm lập tức xoay người, dặn dò một tiếng.
Năm tiểu cô nương vốn đang luyện tập âm luật chi thuật, đều lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, buông nhạc khí trong tay xuống.
“Vì sao ngươi còn không tiến vào?" Đã dặn dò xong xuôi, nhưng lúc quay ra vẫn thấy Lý Thủy Đạo đứng yên ngoài cửa, Cúc Mục Cẩm có chút kinh ngạc hỏi.
"Ngươi còn chưa nói giá cả mà, thôi quên đi... Ta đứng ngoài cửa nghe một vài khúc cũng được." Lý Thủy Đạo vội vàng nói.
"Giá cả ư? Đương nhiên phải dựa vào giá trị của mục tiêu để phán định giá cả rồi, tu vi của mục tiêu càng cao, đương nhiên phải thu phí càng nhiều. Mục tiêu của ngươi là ai?" Cúc Mục Cẩm dò hỏi.
"Cái gì?"
"Ngươi muốn giết ai?" Cúc Mục Cẩm ném qua một cái nhìn đầy khinh thường, gọn gàng dứt khoát hỏi.
Lý Thủy Đạo: "..."
Không khí xung quanh lập tức đọng lại.
Hóa ra nơi này là hang ổ bồi dưỡng nữ sát thủ, và công việc chính của Diệu Âm các bọn họ chính là làm sát thủ.
"Ha hả... Ngươi hiểu lầm rồi, kỳ thật ta chỉ muốn tới đây nghe vài ca khúc, uống một chén trà, thật không ngờ quý phái lại làm ăn lớn như vậy. Hơn nữa, nếu thật sự muốn giết người, bình thường ta đều tự ra tay, không có ý định thuê thích khách." Lý Thủy Đạo lộ vẻ mặt khó xử giải thích.
"Nói như vậy... Đạo hữu không đến để ủy thác?" Hai mắt Cúc Mục Cẩm nhìn chằm chằm vào Lý Thủy Đạo.
Lý Thủy Đạo gật gật đầu.
Cúc Mục Cẩm hít sâu một hơi nói: "Thôi được, nếu đạo hữu đã đến đây rồi, cũng coi như là khách, tiến vào uống chén trà đi."
"Yên tâm, nơi này của chúng ta chỉ dùng để nhận nhiệm vụ, sát thủ thích khách chân chính đâu thể ở chỗ này được?" Cúc Mục Cẩm lại mở miệng giải thích.
Lý Thủy Đạo nhìn năm thiếu nữ chừng mười hai tuổi đằng kia, thấy trên người bọn họ hoàn toàn không có pháp lực, căn bản là chưa thấy dấu hiệu tu hành. Huống chi tuổi mấy nàng này nhỏ như vậy, cũng chưa thể tu hành được.
Gần như trong gian phòng trước mắt hắn, chỉ có nữ tử trung niên này, là có chút lợi hại mà thôi.
"Vậy đã làm phiền rồi." Lý Thủy Đạo ôm quyền nói.
-----------------
[1] : khái niệm này bắt nguồn từ một câu chuyện. Trước đó, có một người buôn bán kem, không có đề bảng giá chính xác, chờ khách hàng ăn kem xong, đi ra tính tiền mới biết giá cả chân chính của kem, dù giá đắt hơn chất lượng rất nhiều cũng phải bấm bụng thanh toán, như bị thích khách đột nhiên đâm một dao sau lưng vậy.