Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 165 - Chương 165: Ám Sát!!!

Chương 165: Ám Sát!!! Chương 165: Ám Sát!!!

Ma Cửu Anh đi tới trước mặt nàng, lập tức bị dung nhan kiều diễm kia hấp dẫn, vẻ mặt vô cùng hài lòng, mở miệng dò hỏi: "Ngươi tên là gì?"

Nữ nhân nọ nhẹ nhàng cười, sóng mắt lưu chuyển, trong suốt như nước, ôn nhu trả lời: "Ta tên là Tương Tuyết, mong công tử thương tiếc."

Ma Cửu Anh mở miệng cười nhạt, trực tiếp bước lên giường, đứng từ trên cao nhìn xuống nữ nhân nọ...

Màn treo tinh tế nhẹ nhàng đung đưa theo gió, mềm mại bay múa giữa không trung...

Đắm chìm trong nữ sắc, khiến Ma Cửu Anh không hề chú ý tới hư ảnh hình con rết vẫn một mực quấn quanh bốn phía giường êm.

Hồi lâu sau...

Ma Cửu Anh đã thỏa mãn, gã lập tức mang theo nụ cười đầy mặt rời khỏi giường, lại tỏ vẻ thích ý vô cùng, tiện tay ném xuống giường một khối linh thạch, sau đó nhanh chóng đẩy cửa, rời khỏi căn phòng này.

Gã vừa rời khỏi phòng ngủ, đi ra mảnh sân nhỏ bên ngoài, bỗng nhiên một tu sĩ mặc hắc y xuất hiện, ngăn cản trước mặt gã.

Ánh mắt tu sĩ mặc hắc y kia đầy vẻ lãnh khốc mà kiên định, người này lạnh giọng nói: "Ta là Ô Long cốc Thôi Hằng Chí, ngày này sang năm chính là ngày giỗ của ngươi."

"Hừ! Muốn chết." Ma Cửu Anh lập tức vỗ túi trữ vật lấy ra thanh thượng phẩm pháp khí Song Ngư Du Long Kiếm.

Thanh kiếm này chính là vật phẩm đấu giá gã từng dùng bốn ngàn ba trăm linh thạch mua được ở chợ đen từ sáu tháng trước. Chỉ một món hàng, lại gần như đào rỗng toàn bộ gia sản đã tích cóp suốt mấy năm nay của gã.

Nhưng thanh kiếm này mạnh mẽ thật sự, đủ để đảm nhiệm vai trò con bài chưa lật trong tay gã, chuẩn bị cho thí luyện lần sau.

Nhưng trong nháy mắt khi Ma Cửu Anh tế xuất phi kiếm, gã lập tức cảm nhận được pháp lực trên người trở nên suy yếu, giống như đã bị khóa cứng lại rồi, mười phần không dùng được một phần.

Là nữ nhân kia!

Nàng dùng bí pháp khóa tu vi của gã.

Đến tột cùng đó là loại bí thuật gì?

Ngay trong lúc Ma Cửu Anh vô cùng kinh hãi, Thôi Hằng Chí lại tế xuất một cây thiết chùy đen tthui, đập thẳng về phía gã

Nó cũng là pháp khí, một kiện hạ phẩm pháp khí.

Ma Cửu Anh nhanh chóng phản ứng lại, lập tức vung tay lên, một con cóc thật lớn màu xanh, trực tiếp trống rỗng xuất hiện trước mặt gã, hộc ra một ngụm thủy đạn đánh thẳng vào kiện pháp khí hắc chuy kia.

Đồng tham thủy oa cự thiềm của Ma Cửu Anh vừa xuất hiện, một quả bóng nước thật lớn, đã đánh cho hắc chuy của Thôi Hằng Chí phải bắn ngược trở về.

Cùng lúc đó, thủy oa cự thiềm cũng phun ra một mảnh độc vân màu thủy lam, độc vân mênh mông nhanh chóng bao phủ cả tòa sơn trang vô danh này.

"Rống!"

Đúng lúc này, một tiếng rít gào thật lớn vang lên, chỉ thấy một con thằn lằn màu vàng đất hung hăng mở miệng rít gào giữa độc vân, trên người con thằn lằn kia cũng phun trào một mảnh thổ vân màu vàng đất.

Tuy quy mô của độc vân màu vàng đất này còn lâu mới bằng độc vân màu thủy lam do thủy oa cự thiềm phun ra, nhưng đối mặt với mảnh độc vân kia, nó lại lộ ra vẻ kiên định dị thường.

Ngũ hành thổ khắc thủy!

Lại nói, tuy Thôi Hằng Chí này không được xếp vào Địa Bảng nhưng cũng là tu sĩ Thông Linh cảnh hậu kỳ.

Nửa tháng trước...

Sau khi Lý Thủy Đạo quả quyết từ chối thỉnh cầu ra tay của Tương Tuyết, thậm chí cả lương tháng của mình cũng không cầm, dứt khoát xoay người rời đi.

Dù Tương Tuyết đã biểu diễn bí thuật tỏa thân do bản thân nàng miệt mài khổ tu cho hắn chứng kiến, lại thành thật nói ra toàn bộ kế hoạch kỹ càng tỉ mỉ cho hắn nghe, Lý Thủy Đạo vẫn kiên định từ chối.

Bất đắc dĩ...

Tương Tuyết cũng chỉ có thể đi tìm cao thủ tiểu gia tộc khác ra tay.

Hiện giờ, mỗi khi đám tiểu tu sĩ gia tộc tụ tập lại, kiểu gì bọn họ cũng sẽ mở miệng chửi mắng đám người của Chấp Pháp đường.

Trước kia, bọn họ giận mà không dám nói, nhưng hiện tại hoàn toàn có thể không kiêng kỵ gì chửi ầm lên… Thật hiển nhiên, đám tiểu gia tộc đã không còn kính sợ Chấp Pháp đường nữa rồi.

Cũng bởi vậy, Tương Tuyết có thể dễ dàng chọn được một cao thủ Thông Linh hậu xuất thân từ tiểu gia tộc như Thôi Hằng Chí tới giúp đỡ mình.

Hai người bọn họ nhanh chóng kết hợp với nhau.

Lại nói, khi nhận lời làm chuyện này, ngoại trừ tuyên dương chính nghĩa, Thôi Hằng Chí cũng làm vì lợi ích của bản thân.

Ma Cửu Anh kia vốn là đệ tử dòng chính của Ma gia, cao thủ Địa Bảng của Chấp Pháp đường, chỉ sợ đống linh thạch đối phương tùy thân mang theo trên người cũng phải hơn một ngàn khối, càng đừng nói đến pháp khí, linh đan… nếu cộng toàn bộ những vật phẩm khác lại, có lẽ tài sản trên người mục tiêu lần này đã đạt đến gần vạn linh thạch.

Hơn nữa, sau khi Thôi Hằng Chí thử nghiệm đạo pháp của Tương Tuyết, gã chợt phát hiện trong vòng một ngày sau khi trúng phải bí thuật, bản thân chỉ có thể vận dụng được một chút pháp lực cực kỳ mỏng manh.

Đến đây, coi như đã xác nhận được tỷ lệ thành công mười phần chắc chín của trận chiến này, gã dứt khoát đồng ý với yêu cầu của Tương Tuyết.

Cự thú thằn lằn phun ra một mảnh khói độc màu vàng đất, giống như một thanh lợi kiếm sắc bén, rạch phá độc vân màu thủy lam, sau đó trực tiếp lao đến cắn thẳng về phía thủy oa cự thiềm.

Hai con cự thú lao vào đánh nhau.

Tuy độc tính của thằn lằn có thể khắc chế thủy oa cự thiềm, nhưng rõ ràng là hình thể của thủy oa cự thiềm còn lớn hơn con thằn lằn nọ. Với lực lượng kinh người, thủy oa cự thiềm không ngừng kêu gào “Ộp ộp” liên tục đánh cho thổ thằn lằn một trận no đòn.

Cũng may thổ thằn lằn da dày thịt béo, am hiểu phòng ngự, trong khoảng thời gian ngắn, trận chiến giữa hai con cự vật này gay cấn vô cùng, khó phân cao thấp.

Bành!

Một tiếng vang trầm.

Chỉ thấy cây thiết chùy màu đen khổng lồ giống như một ngôi sao băng, từ trên trời giáng xuống, trực tiếp nện thẳng vào mi tâm của thủy oa cự thiềm.

Độc huyết văng khắp nơi, một búa đầu rơi máu chảy.

Thổ thằn lằn hưng phấn rít gào một tiếng, sau đó trực tiếp há miệng, cắn lên đùi thủy oa cự thiềm.

Thủy oa cự thiềm tự biết đại nạn đã đến, trong miệng không ngừng phát ra từng tiếp gào thét thê lương.

"Cô cô cô ộp ộp..." Tiếng kêu thảm thiết của nó vang lên, chấn động cả sơn cốc.

Bình Luận (0)
Comment