Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 166 - Chương 166: Thắng Bại Đã Định???

Chương 166: Thắng Bại Đã Định??? Chương 166: Thắng Bại Đã Định???

Chờ tới khi độc vân tản đi, thủy oa cự thiềm đã chổng bốn vó lên trời, chết không thể chết lại.

Thổ thằn lằn trực tiếp khoan nát đầu lâu của nó, gặm nhấm yêu đan trong đầu nó.

"Lưu tuyến độc lại cho ta!" Tương Tuyết mặc quần lụa mỏng, chạy từ trong phòng ra, lớn tiếng hô.

Vốn dĩ đây là chuyện đã ước định từ trước, hơn nữa, ngũ hành hỏa sinh thổ, Thôi Hằng Chí cũng chẳng có hứng thú quá lớn đối với tuyến độc yêu thú của thiềm thừ, gã lập tức dặn dò thổ thằn lằn để nó lại cho nàng, còn bản thân lập tức đưa mắt nhìn chung quanh, nhưng không thấy bóng dáng Ma Cửu Anh đâu nữa.

Phải biết rằng, một ngày sau Ma Cửu Anh có thể khôi phục lại pháp lực, tới khi đó gã hoàn toàn có thể dùng tội danh gã đã làm trái với môn quy, tới tập kích chém giết đối phương để xử lý gã, thậm chí chuyện này còn có thể họa lây tới gia tộc.

Trên thực tế, thủy oa cự thiềm tử chiến không lùi như vậy, vốn là để yểm trợ cho Ma Cửu Anh chạy trốn.

"Ma Cửu Anh chạy đi đâu rồi?" Thôi Hằng Chí lớn tiếng quát hỏi.

“Chẳng lẽ ngươi không có bí thuật truy tung?" Tương Tuyết hỏi ngược lại.

Đúng là không có...

Thôi Hằng Chí lộ vẻ mặt hung ác, trực tiếp mang theo đồng tham của mình bắt đầu tìm kiếm chung quanh.

Ma Cửu Anh kia đã trúng cấm chế, pháp lực nông cạn, tuyệt đối chạy không xa được!

Cùng lúc này, cách trang viên nọ ngoài một dặm, có một con sông dài uốn lượn.

Ma Cửu Anh vội vội vàng vàng, chân nam đá chân chiêu, chạy tới gần bãi sông, áo choàng trên người tơi tả, gương mặt đầy bùn và mồ hôi, cả người gã bốc lên mùi ẩm ướt và tanh tưởi, đâu còn oai phong như lúc đầu bước đến sơn trang này nữa.

Gã dồn dập thở phì phò, trên mặt đầy vẻ kinh hãi và tức giận.

Đồng tham thủy oa cự thiềm của gã vừa hy sinh, lũ người này lại ngang nhiên, dám trái môn quy, thiết lập cạm bẫy đánh lén tàn sát đệ tử Ngũ Độc môn.

Lần này có chứng cứ rõ ràng, bọn họ đã vi phạm môn quy, Chấp Pháp đường nhất định phải xử trí theo lẽ công bằng.

Còn gã, tuyệt đối phải giết sạch toàn bộ những con sâu làm rầu nồi canh này, một nhổ tận gốc.

Phía trước chính là bãi sông...

Chỉ cần vượt qua bãi sông này, nhảy xuống sông, gã có thể sống sót!

Ma Cửu Anh có đồng tham thiềm thừ, tự nhiên cũng thức tỉnh đệ nhị thần thông thủy tức chi thuật, bởi vậy chỉ cần trốn vào trong nước, gã hoàn toàn có thể bế quan bên dưới, từ đó phá vỡ cấm chế trên người.

Ma Cửu Anh ra rời, mỏi mệt gian nan bước đi, tiến đến gần bãi sông.

Hy vọng đây rồi!

Nhưng đúng vào lúc này, một con Bạch Vũ Hạc vốn đang xoay quanh trên bầu trời, lại trực tiếp hạ xuống.

Rất nhanh, một nam tử mặc hắc y đã trực tiếp nhảy từ trên lưng Bạch Vân Hạc xuống dưới, rồi ung dung thoải mái, đứng thẳng ngay giữa bãi sông, con con Bạch Vũ Hạc nọ lại dang cánh, bay qua một khúc sông khác, vui vẻ vồ mồi bắt cá ăn cơm.

“Giết người này, cướp đoạt Bạch Vũ Hạc, sau đó chạy trốn.”

Ánh mắt Ma Cửu Anh chợt lóe, ngay khi trông thấy đối phương, trong lòng gã lập tức xuất hiện kế hoạch mới.

Hơn nữa, toàn thân người mặc hắc y kia trước mắt kia không ngừng tản ra một luồng khí tức âm lãnh.

Rõ ràng đó là sát khí lạnh lùng.

Hắn đến vì gã!

Thật hiển nhiên, trận chiến này là không thể tránh né, chỉ có giết hắn bắt lấy Bạch Vũ Hạc bay lên trời chạy trốn, hoặc là bị giết thân tử đạo tiêu.

Ma Cửu Anh vội vàng lấy thượng phẩm pháp khí Song Ngư Du Long Kiếm từ trong túi trữ vật ra.

Thanh phi kiếm này vốn được tạo thành từ hai thanh phi kiếm Đại Ngư và Tiểu Ngư, bản thân nó chính là một thanh kỳ môn phi kiếm.

Ma Cửu Anh nhanh chóng thúc giục chút pháp lực không được nhiều nhặn gì của mình, để tế xuất Song Ngư Du Long Kiếm.

Song Ngư Du Long Kiếm bay lên trời, hung hăng chém về phía người mặc hắc y vừa xuất hiện.

Chỉ thấy sau lưng người mặc hắc y kia lập tức xuất hiện một cây kéo lớn màu xanh, linh quang màu xanh rực rỡ gấp mấy lần Song Ngư Du Long Kiếm.

Hai thanh pháp khí va chạm vào nhau ngay giữa không trung, mắt thấy một hồi quyết đấu giữa những thanh pháp khí sắp sửa bùng nổ.

Đột nhiên, tình huống làm người ta kinh ngạc lại xảy đến.

Ngay khi Song Ngư Du Long Kiếm va chạm vào Thanh Lân Tiễn, thân kiếm lập tức vỡ ra, một phân thành hai, hóa thành Đại Ngư Kiếm và Tiểu Ngư Kiếm, nhanh chóng tránh đi, không có ý định so đấu với Thanh Lân Tiễn.

Lý Thủy Đạo lập tức bấm độn pháp quyết, Thanh Lân Tiễn trên trời trực tiếp thay đổi mục tiêu, cắt thẳng về phía Ma Cửu Anh.

Giữa đường thay đổi mục tiêu, chậm lại một nhịp, nhưng một nhịp đó lại đủ để phân sinh tử.

Đột nhiên linh quang trên người Đại Ngư Kiếm và Tiểu Ngư Kiếm tăng vọt, cả hai đồng thời đánh úp về phía trán và bụng của Lý Thủy Đạo.

Trong khi ấy, nếu hắn muốn dùng muốn Thanh Lân Tiễn để cắt giết Ma Cửu Anh, lại phải chờ ít nhất là nửa hô hấp sau mới được.

Thắng bại đã định!

Chỉ trong nháy mắt.

Lý Thủy Đạo đưa tay lên, một trảo cứng rắn bắt được Tiểu Ngư Kiếm, còn Đại Ngư Kiếm lại trực tiếp cắm vào bụng hắn, máu tươi lập tức trào ra, nhưng một kiếm này lại không thể xỏ xuyên qua thân thể hắn.

Lại dùng thân thể mình tới ngăn chặn pháp khí!

Ma Cửu Anh lộ vẻ mặt đầy khiếp sợ.

Vẻ mặt khiếp sợ còn đọng lại trên mặt gã, bởi vì ngay lúc ấy, Thanh Lân Tiễn đã lướt qua, trực tiếp cắt đầu Ma Cửu Anh xuống dưới.

Huyết dịch phun tung toé lên không trung, tạo nên một cảnh tượng vô cùng khủng bố.

Trên bãi sông vừa có thêm một bộ thi thể không đầu. Thân thể Ma Cửu Anh mềm nhũn té xuống mặt đất, không bao giờ nhúc nhích được nữa.

Lý Thủy Đạo rút Đại Ngư Kiếm trong bụng ra ngoài, vừa nãy, Tiểu Ngư Kiếm đã cắt vỡ bàn tay hắn, máu tươi nhỏ giọt xuống bờ cát.

Phải biết rằng, bản chất chân chính của Cáp Mô Ngạnh Khí Công vốn là lợi dụng thân thể, bố trí nên một tòa trận pháp phòng ngự. Nhưng kể cả trận pháp phòng ngự chân chính cũng không thể ngăn được nhiều kiện pháp khí thay nhau công kích.

Thêm nữa, tu vi của Lý Thủy Đạo còn nông, không ngăn được công kích của thượng phẩm pháp khí cũng là chuyện rất bình thường.

May mắn một thân pháp lực của Ma Cửu Anh đã bị hạn chế hơn 90%, nếu không hôm nay, hắn mới là người hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Bình Luận (0)
Comment