Tương Tuyết nhìn chằm chằm vào Lý Thủy Đạo, nhìn tới nửa ngày mới mở miệng nói: "Có phải là ngươi làm hay không?"
Lý Thủy Đạo cười nói: "Ta không rõ ngươi đang nói cái gì?"
Nơi này là trà lâu, lo sợ tai vách mạch rừng, Tương Tuyết lập tức chấm nước trà, viết ba chữ Ma Cửu Anh xuống bàn.
"Hắn đã chết rồi?" Lý Thủy Đạo tò mò hỏi.
"Thực sự không phải ngươi?"
Lý Thủy Đạo lắc lắc đầu.
"Vì sao ngươi không lấy túi trữ vật của hắn đi?" Tương Tuyết đè thấp giọng, tiếp tục hỏi.
"Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì."
"Trừ ngươi ra thì còn ai vào đây nữa?" Tương Tuyết vỗ túi trữ vật, lập tức lấy ra ba mươi khối linh thạch từ bên trong.
"Nhiều quá rồi, chỉ cần mười sáu khối linh thạch, lại bổ sung cho ta tám mươi tiền ngọc là đủ." Lý Thủy Đạo nghiêm túc nói.
Phải biết rằng, lương hàng tháng của Lý Thủy Đạo là một ngàn tiền ngọc, cũng tương đương với tám khối linh thạch và bốn mươi tiền ngọc.
Tháng trước...
Lý Thủy Đạo nóng lòng thoát thân đi, ngay cả tiền ngọc cũng không lấy, bởi vậy một tháng này, toàn bộ chi phí tu luyện của hắn đều dựa vào điểm công huân.
Một trăm công huân = một ngàn tiền ngọc.
Hiện giờ Tương Tuyết đã hoàn thành nhiệm vụ giết Ma Cửu Anh, Lý Thủy Đạo cũng thành công tránh thoát liên quan rồi, đương nhiên hắn sẽ nghĩ đến chuyện cầm lại lương tháng trước.
Phải biết rằng, ở thời điểm hiện tại, nếu hắn muốn thoải mái tu luyện, thì một tháng ít nhất cũng phải chi mất một ngàn tiền ngọc.
Nếu không có tiền, cần phải bỏ ra một trăm công huân.
Dù vậy, hắn vẫn có cảm giác pháp lực của mình tiến bộ rất chậm.
Nếu mỗi ngày có thể dùng một viên Ngọc Hành đan, khẳng định là tốc độ tu luyện sẽ tăng lên không chỉ mấy lần.
Nhưng mỗi ngày một viên Hành Khí đan, một tháng hắn đã phải chi ít nhất là một ngàn năm trăm tiền ngọc để mua đan dược rồi, nếu mỗi ngày một viên Ngọc Hành đan, thì một tháng cần ít nhất là một trăm hai mươi lăm khối linh thạch.
Hơn nữa, Ngọc Hành đan lại cần phải đi mua, bởi vậy phương án mỗi ngày một viên gần như là không thể thực hiện được, trừ phi Luyện Đan Thuật của hắn tiến bộ, tự mình luyện ra.
"Được rồi, đây là tình báo tháng này." Lý Thủy Đạo nhanh chóng lấy một phong thư từ bên trong túi trữ vật ra ngoài.
Tương Tuyết tiếp nhận thư tín, cân nhắc một chút, mới mở miệng nói: "Tiểu thư trực tiếp dặn dò ta, nếu tình báo lần này của ngươi vẫn không có giá trị như trước, nàng sẽ bảo ta ngừng đưa lương tháng cho ngươi."
"Nói dừng là dừng sao?" Lý Thủy Đạo thoáng cau mày, lập tức uống một ngụm trà.
"Ha hả... Xem ra tình báo lần này vẫn là mấy thông tin vô dụng như trước." Tương Tuyết không chút do dự, đã mở lá thư ra, đọc ngay trước mặt Lý Thủy Đạo.
Thoạt nhìn lá thư nọ khá dài, ít nhất cũng chứa tới một ngàn chữ.
Tương Tuyết bắt đầu đọc kỹ...
Ngày 1 tháng 5, sư tôn chưa trở về, ta mạo hiểm tiến vào phòng ngủ của sư tôn, không thu hoạch được gì.
Ngày 2 tháng 5, sư tôn chưa trở về, ta mạo hiểm tiến vào WC của sư tôn, không thu hoạch được gì.
...
Ngày 12 tháng 5, sư tôn ở nhà, ta mở miệng hỏi hắn vài câu, muốn thăm dò tình báo, nhưng thăm dò vài lần, không thu hoạch được gì.
...
Ngày 30 tháng 5... Ta dùng hết các loại phương pháp, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
"Đây là ngươi báo cáo với tiểu thư?" Tương Tuyết lộ vẻ mặt chế nhạo hỏi.
"Đây là báo cáo giám thị hằng ngày, ta không có công lao, cũng có khổ lao." Lý Thủy Đạo giải thích.
"Là ngươi vô dụng thì có!" Tương Tuyết lạnh giọng nói.
Lý Thủy Đạo: "..."
Tương Tuyết đưa mắt nhìn Lý Thủy Đạo, lập tức chuyển chủ đề, nói: "Nhưng tiểu thư vẫn tin ngươi là một nhân tài, nàng yêu cầu ngươi theo ta cùng đi giết..."
Nói tới đây, Tương Tuyết lại dùng ngón tay chấm nước trà viết xuống bàn: "Đinh, Tần, Ma."
"Ta bản lĩnh thấp kém, không làm được chuyện này." Lý Thủy Đạo lắc lắc đầu, quyết đoán từ chối.
"Ta cũng bản lĩnh thấp kém, chẳng phải đã..." Tương Tuyết chỉ xuống cái tên "Ma Cửu Anh" dưới bàn.
"Các ngươi giết hắn thật rồi?" Lý Thủy Đạo có chút không tin, hỏi lại.
Tương Tuyết gật gật đầu.
"Đã cứu được phu nhân chưa?" Lý Thủy Đạo dò hỏi.
Nói tới đây, Tương Tuyết khẽ nhướng mày, hít sâu một hơi, nói: "Ngươi đoán đúng rồi, quả nhiên giết người này và cứu phu nhân không có một chút liên quan nào cả, tiểu thư chỉ muốn ép ta làm việc mà thôi."
"Mà về sau, ta vẫn phải tiếp tục làm chuyện này, nếu ngươi giúp ta, không chỉ có có ba mươi linh thạch lương tháng, mà mỗi lần thành công, chiến lợi phẩm đều sẽ do chúng ta chia đều." Tương Tuyết lại một lần nữa mời chào hắn.
"Ta không đi!" Lý Thủy Đạo uống một ngụm trà, tiếp tục nói: "Nhưng mỗi lần trước khi ngươi hành động, có thể gửi tới cho ta một phần tình báo."
"Ha hả... Ta hiểu rồi, ba mươi linh thạch, ngươi cầm đi." Tương Tuyết đẩy đẩy linh thạch trên bàn tới.
"Không! Ngươi trở về nói với tiểu thư, ta đã học thuộc môn quy từ thuở nhỏ, chỉ cần là chuyện trái với môn quy, ta sẽ không làm." Lý Thủy Đạo nghiêm túc nói.
"Có tiểu thư che chở, ngươi còn sợ trái với môn quy ư?" Tương Tuyết hỏi ngược lại.
"Ta là người giảng quy củ." Lý Thủy Đạo nhàn nhạt nói.
"Nếu giảng quy củ, vậy vì sao ngươi còn muốn tình báo của ta?" Tương Tuyết lộ vẻ mặt châm biếm hỏi.
"Ngươi là sư tỷ của ta, ta muốn bảo vệ ngươi." Lý Thủy Đạo nghiêm túc nói.
"Ha hả..." Tương Tuyết che miệng cười to: "Đúng là chẳng biết xấu hổ mà, muốn chia một chén canh thì cứ nói rõ ra đi."
“Vậy được... Ta cũng nói rõ đầu đuôi với ngươi một lần." Lý Thủy Đạo rót cho Tương Tuyết một chén trà: "Ta sẽ không ra tay, nhưng ngươi cứ chuyển tình báo cho ta, ta sẽ nhờ một vị đạo hữu ra tay."
"Là ai?"
"Chuyện này cần phải giữ bí mật, dù sao người đó cũng không phải ta." Lý Thủy Đạo kiên quyết nói.
"Vậy được rồi, ba mươi linh thạch này cứ đưa cho vị đạo hữu kia đi." Tương Tuyết lại dứt khoát giao linh thạch trên bàn cho Lý Thủy Đạo.
Lý Thủy Đạo im lặng một lát, cuối cùng mới bày ra vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Ngươi định trở về nói như thế nào với tiểu thư?"
"Ta sẽ nói, tuy ngươi không muốn ra tay, nhưng lại quen biết một vị đạo hữu, sẽ để hắn ra tay, ba mươi linh thạch này đưa cho vị đạo hữu kia." Tương Tuyết giải thích.
Lý Thủy Đạo lắc lắc đầu nói: "Nếu ngươi nói như vậy, chúng ta không thể hợp tác rồi."