"Vậy ngươi muốn ta nói như thế nào?" Tương Tuyết dò hỏi.
"Ngươi hãy nói, ta từ chối giết người, chỉ nguyện đưa tình báo, nếu tiểu thư không muốn thu tình báo của ta, ta thà không lấy lương tháng." Lý Thủy Đạo nghiêm túc nói.
"Nếu ta nói như vậy, tiểu thư sẽ không phát lương tháng cho ta." Tương Tuyết nhắc nhở.
"Vậy không cần." Lý Thủy Đạo kiên quyết nói.
"Vậy được... Ta sẽ nghĩ cách, sẽ không để ngươi làm miễn phí."
"Ngươi không cần nghĩ biện pháp, cứ chia sẻ tình báo cho ta là được." Lý Thủy Đạo tự tin nói.
"Ngươi không tin tiểu thư?" Tương Tuyết híp mắt hỏi.
Lý Thủy Đạo gật gật đầu.
"Nửa năm trước, ta có thể sống sót, toàn bộ đều dựa vào một câu nhắc nhở của ngươi, ngươi còn nhớ ngươi đã từng nói như thế nào không?" Tương Tuyết chậm rãi lắc lư chén nước trà, nhàn nhạt hỏi: "Ngươi nói không cần biết như thế nào đều phải tin tưởng vào tiểu thư. Ngươi còn nhớ những lời này hay không?"
"Đương nhiên là ta còn nhớ." Lý Thủy Đạo gật đầu nói.
"Vì sao ngươi không tin tiểu thư?" Tương Tuyết lộ vẻ mặt kỳ quái hỏi.
Lý Thủy Đạo chỉ im lặng không lên tiếng.
"Hôm qua là ngày tụ hội gia tộc của Tần gia, ta đã mang theo một chút quà tới Tần gia." Tương Tuyết lập tức chuyển đề tài, nói.
"Ta nói với bọn họ những món quà là phu nhân lệnh cho ta mang đến, kỳ thật đó là đồ tiểu thư bảo ta mang đến, ngươi có biết ý nghĩa của hành động này là gì không?"
"Nghĩa là không có ta, rất nhiều chuyện sẽ không thực hiện được, chuyện tiểu thư muốn làm cũng sẽ không trôi chảy như bình thường."
"Ý của ngươi là ngươi rất quan trọng?" Ánh mắt Lý Thủy Đạo chợt lóe, hắn thản nhiên mở miệng hỏi.
"Đúng vậy, người quan trọng thì sẽ không chết, mà kẻ không quan trọng nhất định sẽ bị tiểu thư ném bỏ." Tương Tuyết nghiêm túc nói.
Lý Thủy Đạo có chút ngưng trọng. Hắn nhẹ nhàng buông chén trà trong tay xuống, nói: "Đúng là ngươi rất quan trọng đối với đại kế của tiểu thư, đó là vì thân phận của ngươi đặc thù, mà giá trị duy nhất của ta chính là cung cấp tình báo."
"Nếu ngươi không thể cung cấp tình báo cho tiểu thư, theo ta, ngươi nên phát huy giá trị của bản thân ở một phương diện khác." Tương Tuyết lại tiếp tục khuyên nhủ.
Lý Thủy Đạo uống một ngụm trà, lộ vẻ mặt khó xử, nói: "Không phải ta không muốn, chỉ là thực lực thấp kém mà thôi."
"Ngươi chẳng những không tin tiểu thư, còn không tin cả ta nữa." Tương Tuyết nhướng mày nói.
Lý Thủy Đạo trực tiếp đứng dậy, trả toàn bộ linh thạch trên tay mình cho Tương Tuyết, dứt khoát nói: "Nếu tiểu thư không hài lòng với ta, vậy ta không dám thu lương tháng này. Ngươi làm ơn hãy chuyển lời lại cho tiểu thư, hãy nói rằng Lý Thủy Đạo thực lực thấp kém, thật sự không dám tham dự vào chuyện lớn của tiểu thư! Nhưng khi tiểu thư cảm thấy hứng thú với tình báo, ta sẽ tiếp tục đi thăm dò, kể cả khi không có lương tháng, ta vẫn làm, không nề hà gì cả."
"Khoan đã!"
"Nếu ta đã lấy ba mươi linh thạch này ra, sẽ không thu hồi lại, cứ coi như ta đưa cho ngươi cũng được." Tương Tuyết lập tức gọi Lý Thủy Đạo lại, trong lời nói của nàng có chút hào sảng, khí phách.
"Tiểu thư cho ngươi lương tháng là bao nhiêu?" Lý Thủy Đạo cảm thấy vô cùng hứng thú, lập tức dò hỏi.
Tương Tuyết vươn một ngón tay lên.
Một trăm linh thạch?
Quả nhiên là một khoản chi cực lớn.
Khó trách Tương Tuyết lại trung thành và tận tâm như thế, đúng là dưới trọng thưởng tất có dũng phu.
Tương Tuyết lại lấy một phong thư từ bên trong túi trữ vật của mình ra, giao cho Lý Thủy Đạo: "Chuyện cơ mật, cần phải xem ngay tại nơi này..."
Lý Thủy Đạo yên lặng đọc tình báo bên trên. Tình báo lần này tương đối kỹ càng tỉ mỉ, kỹ càng tỉ mỉ hơn lần giết Ma Cửu Anh trước đó, bởi vì tin tình báo lần trước hoàn toàn không đề cập đến thượng phẩm pháp khí "Song Ngư Du Long Kiếm".
Mới khiến Lý Thủy Đạo dùng Thanh Lân Tiễn tới liều mạng đối chiến với mục tiêu, bị thanh thượng phẩm phi kiếm ấy, giết một cái trở tay không kịp.
Lần ấy, hắn bị thương nặng, Cáp Mô Ngạnh Khí Công cũng bị đối thủ phá công, tình huống nghìn cân treo sợi tóc, vạn phần nguy hiểm. Vì cẩn thận, ngay cả túi trữ vật Lý Thủy Đạo cũng không lấy, đã vội vàng cưỡi hạc rời đi rồi.
Đương nhiên, vẫn còn một nguyên nhân khác khiến hắn quyết định từ bỏ túi trữ vật. Nói cho cùng, vật kia cũng là thứ nóng phỏng tay, chẳng tốt lành gì.
Lý Thủy Đạo đã sớm nghĩ kỹ rồi, nếu đã muốn ra tay để chia một chén canh, hắn chỉ lấy linh thạch và đan dược bên trong túi trữ vật, còn những thứ khác tuyệt không động tới.
Nhưng thượng phẩm pháp khí "Song Ngư Du Long Kiếm" chính là một vật Lý Thủy Đạo dự tính dùng làm con bài chưa lật bảo mệnh cho mình, đương nhiên hắn phải lấy nó đi, hơn nữa vật ấy vừa xuất hiện tại hội đấu giá chưa lâu, tám chín phần mười, nó cũng được Ma Cửu Anh coi như con bài chưa lật.
Mà ai cũng vậy thôi, với loại vật phẩm như con bài chưa lật này, bọn họ tuyệt đối không tùy tiện lấy ra cho người khác biết, một khi phải dùng đến nó ra tay, sẽ tìm mọi cách để giết người diệt khẩu.
Ở thời điểm hiện tại, trong tay Lý Thủy Đạo hắn quá thiếu những con bài chưa lật kiểu này.
Xem xong nội dung tình báo trong bức thư, Lý Thủy Đạo lập tức trả nó lại cho Tương Tuyết.
Tương Tuyết dứt khoát đưa lá thư ấy đến gần ánh nến, ngọn lửa lượn lờ, đọc xong là đốt.
...
Trong khu Hắc sơn thuộc quyền quản lý của Ngũ Độc môn, có một nơi tên là Hắc Sơn quốc.
Bên trong đô thành của Hắc Sơn quốc có một tòa Kim Tháp tự.
Đối với phàm nhân sinh sống tại Hắc Sơn quốc, Kim Tháp tự này chính là cấm địa, tùy thời tùy chỗ đều có binh mã của Hắc Sơn quốc tới thủ vệ.
Hàng năm quân chủ của Hắc Sơn quốc đều phải đến Kim Tháp tự tế tự, mỗi một vị quân chủ mới lên ngôi của Hắc Sơn quốc, nếu nhận được Kim Tháp tự sắc phong, mới được coi như "Phật thụ Hoàng quyền" chân chính.
Nhưng đương nhiên Hoàng quyền không cần Phật thụ, bọn họ cần tông môn tu tiên Ngũ Độc môn thụ.
(Từ “thụ” - 授 ở đây có nghĩa là trao ngôi báu, trao quyền…)
Phải biết rằng, Hắc sơn Ngũ Độc môn chính là ma môn, bởi vậy vừa nghe đến cái tên này, đám dân chúng ở khu Hắc sơn đã sợ đến run rẩy cả người.
Muốn được dân tâm, Ngũ Độc môn mới chuyên môn thành lập một cái Kim Tháp tự, sau đó để cho Kim Tháp tự này thay mặt Ngũ Độc môn tới quản lý Hoàng quyền, lại để cho Hoàng quyền đến quản lý toàn bộ dân chúng của Hắc sơn.
Thượng tiếp tiên môn, hạ chí vạn dân.
(Trên tiếp xúc với tiên môn, dưới gắn liền với vạn dân)
Đó chính là địa vị của Kim Tháp tự ở Hắc Sơn quốc.