Lúc này, ở bên ngoài mảnh hào quang linh văn màu vàng ấy, Tuệ Năng hòa thượng đang chủ trì trận pháp, dùng trận đánh địch.
Đột nhiên, một thanh phi kiếm lóng lánh linh quang, trực tiếp bay thẳng về phía Tuệ Năng.
Tuệ Năng cười lạnh một tiếng, nhanh như cắt vươn tay vỗ túi trữ vật, lấy ra một thanh pháp khí giới đao [1].
[1] : giới đao là dao của thầy tu, theo giới luật thì thứ này chỉ dùng để cắt đồ vật chứ không được dùng để sát sinh.
Pháp khí giới đao đón gió lớn lên, chỉ trong nháy mắt đã dài tới ba trượng.
Hai kiện này đều là thượng phẩm pháp khí, nhưng tu vi của Lý Thủy Đạo yếu hơn đối phương, khiến cho pháp lực hắn gia trì phía trên Song Ngư Du Long Kiếm chỉ có thể phát ra linh quang dài chừng ba thước, trong khi Tuệ Năng hòa thượng lại lại tu luyện hơn năm mươi năm rồi, trải qua năm tháng dài dằng dặc, tự nhiên đã tích lũy được lượng pháp lực mênh mông.
Hai kiện pháp khí va chạm vào nhau, dù phẩm chất giống nhau, nhưng phe yếu thế hơn nhất định sẽ bị phe có pháp lực càng mạnh hơn đụng nát linh quang, thậm chí còn thuận thế phá hủy cả bản thân pháp khí.
Nhưng tình huống như suy đoán lại không xảy ra.
Bởi vì pháp khí giới đao khí thế như hồng nọ đã chém hụt rồi.
Ngay tại thời điểm hai kiện pháp khí và chạm vào nhau, Song Ngư Du Long Kiếm trực tiếp phân thành hai.
Đại Ngư Kiếm và Tiểu Ngư Kiếm lần lượt xông tới, đánh úp về phía đầu và bụng của Tuệ Năng.
Bên trong ánh mắt hỗn loạn của Tuệ Năng hòa thượng, Song Ngư Du Long Kiếm vừa một phân thành hai.
Ngay sau đó, Tiểu Ngư Kiếm, Đại Ngư Kiếm lại chia nhau ra, một trước một sau hung hăng lao thẳng về phía gã.
Nhưng Lý Thủy Đạo cũng chẳng yên thân, bởi vì Tuệ Năng hòa thượng lại có chung suy nghĩ với hắn.
Chỉ thấy tâm niệm gã khẽ động, kiện pháp khí giới đao đã mang theo linh quang tận trời, trực tiếp chém thẳng tới Lý Thủy Đạo.
Đã chậm một nhịp!
Ý niệm này vừa nảy lên trong đầu Tuệ Năng, kiếm phong sắc bén của Tiểu Ngư Kiếm đã kề sát vào mặt gã rồi.
Tiểu Ngư Kiếm chỉ có kích cỡ bằng một thanh chủy thủ, bởi vậy khi thoát ly khỏi Đại Ngư Kiếm, nó sẽ có tốc độ cực kỳ kinh người.
Trong thời khắc nguy nan ấy, chiếc áo cà sa màu vàng vốn được Tuệ Năng hòa thượng vắt lên vai, lập tức sáng lên một mảnh kim văn. Ngay sau đó, thứ này lại chủ động đánh úp về phía Tiểu Ngư Kiếm, hoàn toàn bao vây Tiểu Ngư Kiếm vào bên trong.
Thật hiển nhiên, chiếc áo cà sa này chính là pháp khí tự hành hộ thân của Tuệ Năng, tác dụng của nó là tự mình kích hoạt, đi tới trợ giúp gã đón đỡ bất cứ công kích gì trong lúc gã không kịp phản ứng.
Tại thời điểm chiếc áo cà sa ấy đánh về phía Tiểu Ngư Kiếm, gã mới thầm hô một tiếng hỏng rồi, nhưng đương nhiên, đã không còn kịp nữa.
Bởi vì ngay trong khoảnh khắc ấy, Đại Ngư Kiếm lại giống như một tia chớp, trực tiếp chém về phía cổ gã.
Kiếm quang xẹt qua.
Cả cái đầu hoàn chỉnh lập tức phóng lên cao.
Đến đây, vị cao tăng Tuệ Năng, tục danh là Tần Quang của Kim Tháp tự đã bị một kiếm chém đầu!
Cuộc chiến lần này, Lý Thủy Đạo không hề bị thương, lại bởi vì đám viện thủ do Tương Tuyết mang đến vẫn bị vây bên trong Thiên Ngô Kim Văn Đồ Trận, hắn hoàn toàn có thể vơ vét túi trữ vật của mục tiêu.
Chỉ thấy Lý Thủy Đạo mặc hắc y, đeo khăn che mặt từ bên trong rừng cây bí ẩn, nhanh chóng nhảy ra ngoài. Hắn vẫy tay một cái, điều khiển Đại Ngư Kiếm xoay quanh, lại một lần nữa bay trở về trong tay mình.
Nhưng thứ quay về, chỉ có Đại Ngư Kiếm, không có Tiểu Ngư Kiếm.
Tiểu Ngư Kiếm đang bị áo cà sa phong ấn, linh quang phía trên thân kiếm đã mất hết.
Nếu không phải Lý Thủy Đạo đúng lúc chém chết Tuệ Năng hòa thượng, chỉ sợ tổ hợp phi kiếm này sẽ lập tức biến thành vật phàm.
Hiện tại, Cao Tăng đường bên trong Kim Tháp tự với phong cách kiến trúc cổ xưa mà trang nghiêm, hùng vĩ lúc trước đã sập, hóa thành một màn hào quang kinh văn.
Cách màn hào quang kim văn nọ không xa, vừa có thêm một bộ thi thể không đầu, đúng là tàn thi của Tuệ Năng hòa thượng.
Lý Thủy Đạo thân hình như điện, nhanh chóng xuyên qua, thẳng đến Tuệ Năng hòa thượng không đầu thi thể.
Đột nhiên, mặt đất hung hăng chấn động, một con con rết thật lớn từ dưới lòng đất chui lên, trực tiếp cắn về phía Lý Thủy Đạo.
Lý Thủy Đạo đã sớm có phòng bị, nhanh chóng thi triển Thiên Oa Di Hành, thân thể nhẹ nhàng bay lên trời, khiến con rết cắn vào không khí.
Con yêu thú loài rết này chỉ có tu vi nhất giai thượng phẩm, không thể phi hành nhưng tốc độ ra tay cực nhanh, lại còn đánh lén, hàm răng nhọn khổng lồ của nó lập tức cắn tới, xẹt qua ống quần Lý Thủy Đạo.
Chỉ trong nháy mắt, Lý Thủy Đạo nhanh chóng lật tay, ném ra một bao độc phấn. Độc phấn màu vàng trực tiếp rơi lên mặt con rết.
Đây là Bụi Long Đảm Kim Hạt.
Nếu thứ này rơi lên người tu sĩ Thông Linh cảnh trung kỳ có đồng tham là con rết, chắc chắn sẽ trực tiếp độc chết đối phương, nhưng rơi xuống người con rết lại khác, dù sao độc thể của nó cũng mạnh hơn độc thể của con người, nhất là khi con rết này lại có tu vi Thông Linh cảnh hậu kỳ.
Bụi Long Đảm Kim Hạt không giết được nó, nhưng vẫn có thể làm nó vô cùng khó chịu.
Lý Thủy Đạo nhanh chóng lộn vài vòng rồi rơi từ trên không trung xuống đất, sau lưng hắn là con rết đang không ngừng giãy giụa.
Con rết này có thân hình vô cùng khổng lồ, trên người mọc ra mấy chục cái chân sắc bén, không ngừng tản ra hào quang màu đen làm tim kẻ khác đập nhanh.
Sau khi trúng Bụi Long Đảm Kim Hạt, con con rết thật lớn này tỏ ra vô cùng khó chịu, nó một mực điên cuồng vặn vẹo toàn bộ những cặp chân sắc bén của mình, phá hủy toàn bộ cảnh tượng xung quanh.
Chỉ thấy trong vòng mười trượng bên ngoài thân thể nó, hoàn toàn không còn một ngọn cỏ nguyên lành.
Cùng lúc ấy, một mảnh độc vân màu xanh sẫm vốn đang quay cuồng không mục đích, lại nhanh chóng cắn nuốt Lý Thủy Đạo vào bên trong.
Lý Thủy Đạo lập tức ngừng thở. Hắn nhất định phải lao ra bên ngoài độc vân.
Chỉ thấy hắn lăn một vòng trên mặt đất, đã nhanh như cắt chộp được túi trữ vật của Tuệ Năng hòa thượng vào trong tay, còn thuận tiện mang cả Tiểu Ngư Kiếm của mình và chiếc áo cà sa đang bao lấy nó cùng ra bên ngoài, cuối cùng là trốn vào trong rừng.