Lại nói, mục tiêu hắn đã nhìn thấy khi đó, chính là một tên hòa thượng rượu thịt, và chuyện mà bình thường gã hay làm...
Lý Thủy Đạo vừa nghe lời cầu nguyện muốn có con đầy vẻ sùng kính của Lệ vương phi, trong lòng đã rõ mọi chuyện.
Cũng không biết Tuệ Năng đại sư kia đã là phụ thân ruột thịt của bao nhiêu tiểu vương tử rồi.
Nghĩ đến đây, Lý Thủy Đạo lại đưa mắt nhìn ba bình đan dược trên tay, rồi nhanh chóng mở bình đan dược đầu tiên ra.
Ngay tức khắc, mùi thơm ngát xông vào mũi.
Là Ngọc Hành đan!
Trong bình này có chừng mười ba viên. Hắn lại có thể tu luyện xa xỉ một đoạn thời gian rồi.
Rất nhanh, hắn lại mở bình đan dược thứ hai ra, bên trong có khoảng mười viên đan dược màu xanh thẫm. Nếu chỉ nhìn bề ngoài, Lý Thủy Đạo cũng không biết loại đan dược này là gì, hắn lập tức đổ một viên ra, đặt trong lòng bàn tay, thoáng ngửi một cái.
Ngay lập tức, cảm giác đầu váng mắt hoa xuất hiện.
Đây là độc đan!
Tuy hắn cũng không biết nó là loại độc đan gì, nhưng có thể xác định thứ này thường được dùng để cho con rết đồng tham của gã ăn.
Hắn nhanh chóng cất bình độc đan ấy đi, rồi mở bình đan dược thứ ba ra, bên trong có mười mấy viên đan dược màu hồng phấn.
Rất có khả năng đây lại là độc đan!
Lý Thủy Đạo cũng làm như lúc trước, đổ một viên lên tay, ghé mũi vào khẽ ngửi. Một luồng khí hùng hậu xộc thẳng vào trong óc.
Có độc!
Lý Thủy Đạo trực tiếp hất tay, ném bình ngọc kia ra.
Bên trong Thiện Nhân đường, hương khói lượn lờ, những ngọn nến mỏng manh chiếu sáng khuôn mặt của tượng phật Quan Âm.
Lệ vương phi quỳ gối trước tượng phật, chắp hai tay làm một, thành kính cầu nguyện.
Bên trong ánh mắt cảu nàng tràn ngập chờ mong và khát vọng, chỉ ước ao Phật tổ có thể ban cho nàng một hài tử khỏe mạnh.
Đột nhiên, một bình đan dược bị ném từ đằng sau bức tượng Phật kia tới.
Bình đan dược rơi xuống đất, lập tức bể nát, những viên đan dược màu phấn hồng vươn vãi đầy dưới đất, lóe lên hồng quang mê người.
Lệ vương phi giật mình kinh hãi, lập tức mở to hai mắt nhìn qua, trong lòng dâng lên nỗi sợ không thể nói rõ ra ngoài.
Một viên đan dược trong cái bình kia lăn thẳng tới bên chân Lệ vương phi, khiến nàng không khỏi dừng cầu nguyện, đưa mắt nhìn chằm chằm vào khu vực đằng sau bức tượng Phật kia.
Trái tim đập nhanh hơn, nàng kinh hoàng hỏi: "Là ai?"
Ngay sau đó, Lệ vương phi cảm thấy trước mắt mình chợt hoa lên một cái, rồi giây tiếp theo, một nam tử mặc hắc y đã đứng ngay trước mặt nàng.
Nam tử kia có ánh mắt âm trầm mà hung ác, chỉ chạm phải ánh mắt của hắn thôi, Lệ vương phi đã cảm thấy hàn ý buốt người.
Nàng muốn mở miệng hét lên một tiếng kinh hoàng, lại bị nam tử mặc hắc y nọ nhanh chóng bịt kín miệng, khiến nàng không thể phát ra bất cứ âm thanh nào. Trong đôi mắt nàng tràn ngập sợ hãi và bất lực, không biết nam tử này có ý đồ gì.
Nam tử mặc hắc y lạnh lùng nhìn Lệ vương phi, khóe miệng cong lên, cười lạnh nói: "Ngươi muốn cầu Tuệ Năng hòa thượng làm phép cho ngươi sinh hài tử? Đúng là một nữ nhân ngu xuẩn."
Nói xong câu đó, nam tử mặc hắc y nọ không chút khách khí đã nhét viên độc đan kia vào trong miệng Lệ vương phi.
Thân thể Lệ vương phi thoáng trở nên cứng đờ, có cảm giác viên đan dược nọ đang tản ra một luồng hương khí kỳ lạ, khiến cho tâm trí nàng trở nên mơ hồ.
Nam tử mặc hắc y nhẹ nhàng vỗ vào lưng Lệ vương phi, làm viên đan dược ấy thuận thế mà chui qua yết hầu nàng, bị nàng một ngụm nuốt vào.
Lệ vương phi cảm nhận viên đan dược ấy nhanh chóng tan ra trong dạ dày. Ngay sau đó, một luồng khí ấm bắt nguồn từ trong bụng, chậm rãi lan ra, khiến cả thân thể nàng như thiêu như đốt.
Lúc này... mọi thứ trước mắt Lệ vương phi dần dần trở nên mơ hồ, hết thảy đều mờ mờ ảo ảo.
Nàng ra sức chèo chống thân thể của chính mình, nhưng không thể ngăn cản thứ lực lượng không thể kháng cự ấy. Ý thức dần trở nên mơ màng, nàng cũng không biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, chỉ có thể tùy ý để mặc cho vận mệnh an bài...
Không biết đã qua bao lâu...
Một cung nữ vội vàng chạy vào bên trong miếu thờ, lo lắng mà lay thân thể Lệ vương phi, muốn đánh thức nàng dậy.
"Vương phi, Vương phi, người mau tỉnh lại đi, đừng gặp chuyện không may mà. Đều do ta cả! Ta lại bị một con cóc da đất khổng lồ dọa cho hôn mê đi, nếu không làm sao có thể bỏ mặc Vương phi hôn mê lâu như vậy... Ô ô ô..."
Trong tiếng khóc tức tưởi của cung nữ, Lệ vương phi chậm rãi ngưng thần, mở to mắt. Ẩn sâu bên trong đáy mắt của nàng lộ ra một thoáng mê ly, giống như còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại.
Vài nhịp hô hấp sau...
Lệ vương phi mới hồi tưởng lại cảnh tượng kỳ ảo khó lường lúc trước, rồi đờ đẫn nói: "Không sao cả, ta chỉ có chút váng đầu mà đã."
Cung nữ nọ thoáng buông lỏng một hơi, nhưng vẫn không nhịn được, lại mở miệng lo lắng hỏi: "Vương phi, người thật sự không có việc gì chứ? Có cần mời ngự y đến xem một chút hay không?"
Lệ vương phi khẽ lắc đầu, trong mắt nàng lóe lên một tia kiên định và chờ mong: "Không cần, vừa rồi ta rất thành tâm cầu nguyện trước tượng phật Quan Âm đại thế, tin rằng Phật tổ đã hiển linh, ta... có lẽ ta đã hoài thai rồi."
Cung nữ nọ nghe xong, không khỏi lộ ra vẻ mặt vui mừng, nàng vội vàng chúc mừng: "Vương phi, vậy là quá tốt rồi! Chúc mừng Vương phi, chúc mừng Vương phi."
Trên mặt Lệ vương phi nở rộ một nụ cười rạng rỡ, nàng chắp hai tay làm một, hướng về phía tượng phật Quan Âm đại thế, lạy một cái thật sâu, lòng cảm kích thể hiện rõ trong ánh mắt.
...
Lý Thủy Đạo lặng lẽ rời khỏi Kim Tháp tự, đi đến một khe sâu bí ẩn ở gần đó.
Ngay trước khi tiến vào khe sâu này, từ trong rừng rậm, hắn đã nhanh chóng cởi bộ hắc y trên người ra, thay bằng một chiếc trường bào trắng nõn.
Bên trong khe sâu...
Một con Bạch Vũ Hạc tao nhã đang tự mình đi bắt cá tôm bên trong sơn cốc, còn Lý Thủy Lan ngẩn ngơ ngồi trên một khối đá bóng loáng, vẻ mặt đầy lo lắng và chờ đợi...
Lúc này trời chiều đã ngả về Tây, nhưng Lý Thủy Đạo vẫn chưa trở về, khiến nàng thực sự cảm thấy hoang mang khó hiểu với hành tung của vị tộc huynh này.