Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 185 - Chương 185: Quy Tắc Hôm Nay Là Không Có Quy Tắc!!!

Chương 185: Quy Tắc Hôm Nay Là Không Có Quy Tắc!!! Chương 185: Quy Tắc Hôm Nay Là Không Có Quy Tắc!!!

Nhóm người mặc hắc y dùng độc thuật đánh ngất mười mấy đệ tử Lễ đường có tu vi yếu ớt, sau đó trực tiếp trói bọn họ lại, cầm tù.

Ngay tiếp theo, bọn họ lập tức cởi y phục của Lễ đường trên người đám tu sĩ kia ra, thay bằng khoan y hắc bào mà đệ tử bình thường hay mặc.

Thật hiển nhiên, Lam gia mượn dùng tiểu gia tộc giết tu sĩ của Chấp Pháp đường, thì hiện giờ tu sĩ Chấp Pháp đường cũng muốn có qua có lại, bọn họ trực tiếp để cho đám tu sĩ tiểu gia tộc tự mình giết chết tộc nhân của Lam gia.

Sau khi làm xong hết thảy những chuyện này...

Mười mấy người mặc hắc y nọ nhanh chóng lui lại, thậm chí còn dùng thân phận Chấp Pháp đường của mình để phong bế cửa vào sơn cốc thí luyện, chỉ để một người mặc hắc y với thân hình cao lớn trong nhóm này lưu lại, mặc một bộ áo trắng tượng trưng cho tu sĩ Lễ đường.

Người này cầm một bó đuốc trong tay, đứng ngay phía trên tảng đá lớn tại đỉnh khe sâu, khiến cho mỗi người bên dưới đều có thể nhìn thấy gã, sau đó cao giọng hô: "Khe sâu thí luyện chính thức bắt đầu! Quy tắc hôm nay là không có quy tắc, hoàn toàn tự do giết chóc, một tấm Công Huân bài tương đương với một trăm công huân. Các ngươi có thể tự do tổ hợp, cũng có thể tách ra giết chóc, nhưng bất luận kẻ nào muốn rời khỏi sơn cốc, đều sẽ bị giết chết. Ta tuyên bố giết chóc bắt đầu."

Tiếp theo, người này ném cây đuốc trên tay xuống, thân hình lập tức biến mất bên trong bóng tối, nhảy lên phi hành pháp khí của một tu sĩ Chấp Pháp đường cuối cùng còn ở lại nơi này.

Trước khi tu sĩ Chấp Pháp đường nọ rời đi, gã lập tức tế xuất một thanh phi kiếm. Kiếm quang lóe sáng, giống như một luồng lưu quang, trực tiếp phá không mà đi.

Phi kiếm nọ xẹt qua phía dưới khe sâu, dễ dàng chém đứt mười mấy cánh cửa sắt.

Bành, bành...

Một đống cửa sắt rơi xuống, mười mấy tu sĩ thẻ đen với vẻ mặt cực kỳ hung ác nhanh chóng rời khỏi lồng giam.

Bọn họ đều là những kẻ từng nhìn thấy máu, từng giết chết người, cũng từng cắn nuốt đồng tham của những tu sĩ khác trong ba ngày thí luyện vừa qua.

Thí luyện càng tàn khốc, càng có thể kích thích dục vọng giết chóc trong lòng bọn họ.

Lý Thủy Đạo đặt hai tay lên cánh cửa sắt, khẽ hít sâu một hơi, lực lượng toàn thân trực tiếp tụ tập lên song chưởng, cơ bắp căng thẳng, gân xanh lộ ra ngoài.

Hắn dùng hết toàn lực, hung hăng đẩy về phía trước.

Cửa sắt phát ra một tiếng “Ken két” nặng nề, lập tức sụp đổ, đá vụn văng khắp nơi, bụi mù tràn ngập. Cánh cửa sắt nặng nề đã bị hắn đẩy ra, nhanh chóng rơi từ vách núi đen xuống dưới, phát ra âm thanh trầm trọng.

Tô Tiểu Ngọc dứt khoát cầm trường kiếm trên tay, kiếm quang lóe sáng.

Nàng ngưng thần tụ khí, một kiếm chém đứt cánh cửa sắt trước mặt mình, kiếm phong còn thuận thế cắt qua không khí, phát ra tiếng rít bén nhọn.

Cửa sắt đã bị chém thành hai nửa, mảnh nhỏ bắn tung ra bốn phía, khoảng giữa tạo thành một con đường nhỏ có thể đi qua.

Ba cao thủ thẻ đỏ khác cũng tự thi triển thủ đoạn của mình, khiến cho cái lao tù vốn đang trói buộc bọn họ trực tiếp sụp đổ trong nháy mắt.

Bọn họ đứng bên ngoài lồng giam, đưa ánh mắt cảnh giác đánh giá lẫn nhau...

Lý Thủy Đạo, Tô Tiểu Ngọc và ba người khác đứng phía trên một tảng đá nhỏ hẹp tại khe sâu, ném ánh mắt đầy cảnh giác nhìn chằm chằm vào đối phương.

Ánh trăng màu xám bạc xuyên thấu qua những kẽ hở phía trên khe sâu chiếu lên người bọn họ, tô điểm thêm chút màu sắc cho bầu không khí âm u tại nơi này.

Hai bên vách tường bằng nham thạch cao ngất trong khe sâu giống như hai tên thủ vệ khổng lồ, uy nghiêm mà hùng tráng.

Mấy người bọn họ im lặng hồi lâu, cuối cùng một người trong đó đã lên tiếng phá vỡ cục diện bế tắc lúc này: "Cả khe sâu này đều ẩn chứa rất nhiều công huân và linh vật, cho nên chúng ta không cần thiết phải tranh đấu với nhau."

Tô Tiểu Ngọc khẽ nhíu mày nói: "Ta có được linh mục chi thuật, vừa rồi đã cẩn thận quan sát, kẻ mới mở miệng tuyên bố giết chóc kia vốn không phải là người của Lễ đường. Cho nên lần này, kể cả khi lấy được Công Huân bài, cũng chưa chắc đã có công huân."

"Đúng vậy, loại quy tắc giết chóc tự do như thế sẽ gây nên tổn hại cho nội tình của tông môn, cũng như không phù hợp với mục đích ban đầu khi tông môn triển khai thí luyện." Lý Thủy Đạo cũng ở một bên nói.

Hắn muốn nhắc nhở mọi người nên dùng lý trí của bản thân mà suy nghĩ, chớ để kẻ khác lợi dụng, dùng làm vũ khí tới đả thương người.

"Ta mặc kệ người nọ có phải giả mạo hay không, ta chỉ cần biết Lễ đường đã tuyên bố tự do giết chóc mà thôi." Tên còn lại nói tiếp, giọng nói của gã trầm thấp mà hữu lực.

"Đúng vậy! Lễ đường đã tuyên bố giữa đám đông, sẽ không tự nuốt lời hứa." Người thứ hai cất giọng phụ họa, ánh mắt gã lập tức quét qua xung quanh, để lộ ra ý tứ đề phòng cảnh giác.

"Ta cho rằng các ngươi đã nhìn lầm rồi, bởi vì theo mắt của ta, người nọ chính là tu sĩ Lễ đường, những lời người nọ nói chính là Lễ đường tuyên bố, làm sao có thể xuất hiện người khác ở nơi này được?" Người thứ ba âm hiểm cười nói.

Lý Thủy Đạo nhướng mày, những người này vốn không có ý định tới kiếm công huân, thứ bọn họ muốn chính là linh vật.

Nếu nghe theo Lễ đường an bài, nhiều nhất bọn họ chỉ có thể giết được từ hai đến ba con linh vật, nhưng hôm nay, mệnh lệnh tùy ý giết chóc khắp khe sâu được ban ra, gần hai trăm con sơn dương non nớt, vừa mới tiếp xúc với tu luyện không được bao lâu, đang ở trong này chờ bọn họ tới chém giết…

Thử nghĩ mà xem, chỉ cần nhắm mắt làm tới, bọn họ có thể cho đồng tham của mình ăn được bao nhiêu linh vật đây?

Phải biết rằng, Thông Linh cảnh tu luyện chú trọng nhất là một chữ ăn, không chỉ có bản thân tu sĩ ăn đan dược, đồng tham của tu sĩ cũng phải cắn nuốt lượng lớn linh vật, như vậy bọn họ mới chân chính đột phá Dung Linh.

Lòng tham đã bị kích thích!

Những người này cũng đỏ con mắt, trong lòng chỉ nghĩ tới giết chóc mà thôi.

Một khi đã như vậy, Lý Thủy Đạo lập tức vung tay, chỉ vào nơi xa xa, nói: "Khu vực kia là của ta! Ai dám đến gần, đừng trách ta ra tay giết chết!"

Giọng nói của hắn chói tai mà sắc bén, dường như khi âm thanh ấy vang lên, tiếng gió trong hẻm núi cũng trở nên trầm thấp.

Bình Luận (0)
Comment