Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 186 - Chương 186: Cơ Hội Ngàn Năm Một Thuở!!!

Chương 186: Cơ Hội Ngàn Năm Một Thuở!!! Chương 186: Cơ Hội Ngàn Năm Một Thuở!!!

Lý Thủy Long và Lý Nhất Quân đều ở khu vực đó, Lý Thủy Đạo đã dự tính trước sẽ hội hợp cùng huynh đệ đồng tộc.

Tối nay chắc chắn sẽ kéo dài rất lâu, cho nên tìm được đồng bạn có thể tín nhiệm mới là thượng sách.

Lý Thủy Đạo nói xong, đã nhanh chóng xoay người bước đi, để bốn người kia đứng lặng tại chỗ.

Một tráng hán trong đó lập tức lạnh giọng nói: "Hừ! Tên này nói như đúng rồi vậy. Ta cầm theo trọng phủ, tuyệt đối có thể phá Cáp Mô Ngạnh Khí Công của hắn."

"Quên đi... Hắn nói rất đúng, mỗi người trong chúng ta chia một khu vực, mau chóng thu gặt phế vật, mới là thượng sách."

"Đúng vậy, cơ hội này đúng là ngàn năm một thuở."

...

Sưu!

Kiếm quang chợt lóe, giống như tia chớp xé toạc đêm đen.

Trước khi tu sĩ Chấp Pháp đường nọ rời đi, kiếm quang kia trực tiếp cắt qua mười mấy cái lồng giam bằng sắt.

Lý Nhất Quân mở to hai mắt nhìn thẳng về phía trước, chỉ thấy cánh cửa sắt bên ngoài cái lồng đang giam giữ gã lập tức phát ra một tiếng “Xoẹt” rồi đứt đoạn.

Nghĩa là gã cũng có thể đi ra ngoài tự do giết chóc.

Phải biết rằng từ hai ngày trước, cũng chính là ngày đầu tiên của khe sâu thí luyện. Lý Nhất Quân làm theo lời hai vị tộc huynh, dứt khoát ném thẻ của mình xuống, dù sao ló đầu ra cũng là một đao, rụt cổ lại cũng là một đao, còn không bằng sớm đi đối mặt với thử thách.

Người có tâm tính cường giả như thế, đã được Lễ đường tán thành. Bởi vậy tu sĩ Lễ đường lập tức an bài một tu sĩ xà tham đối chiến cùng gã.

Lý Nhất Quân thành công giết chết địch nhân, cho con thằn lằn đồng tham của mình cắn nuốt linh xà của đối phương. Sau đó, gã cũng thành công thăng cấp tới thẻ đen rồi.

Có thể nói là được nếm ngon ngọt rồi...

Bởi vì lúc này, vừa trông thấy cửa sắt bị phá hủy, trong mắt Lý Nhất Quân lập tức hiện lên quang mang vui sướng và tham lam.

Nhưng gã còn chưa kịp rời khỏi nhà tù, một tu sĩ khác đã trực tiếp tiến vào trước một bước.

Người này có gương mặt dữ tợn, trên tay cầm một thanh đoản đao, ra tay nhanh như điện.

Lý Nhất Quân lập tức thi triển "Niêm Phụ Thủ" triển khai chiến đấu kịch liệt cùng đối phương.

Gã vừa đánh vừa lui, mãi cho đến khi lùi dần vào góc tường của nhà tù.

Huyễn Ảnh Độc Thủ!

Lý Nhất Quân dứt khoát thi triển Huyễn Ảnh Độc Thủ, chỉ thấy một mảnh chưởng ảnh trực tiếp đánh trúng vào người đối phương.

Người nọ thoáng khựng lại một chút, sau đó lại làm như không có việc gì, trực tiếp bổ một đao về phía Lý Nhất Quân.

Huyễn Ảnh Độc Thủ không có tác dụng!

Chỉ có một loại khả năng.

"Đồng tham của ngươi là kim hạt?" Lý Nhất Quân vừa kinh hãi vừa tức giận hét lớn.

Ngũ hành thổ sinh kim, bởi vậy khi thổ độc đối chiến với kim hạt độc thể sẽ không tạo thành bất cứ thương tổn gì.

Người nọ chỉ cười lạnh một tiếng, lại nhanh chóng ném ra một cái độc tiêu. Lý Nhất Quân giống như một con thằn lằn linh hoạt, lập tức vặn người tránh né phi tiêu, nhưng chiến đấu bên trong nhà tù chật hẹp thế này, căn bản không thể hoàn toàn tránh né được.

Rất nhanh, trên người, trên chân gã đều trúng độc, cũng may đó không phải mộc độc, có thể khắc chế gã, chỉ vẻn vẹn khiến Lý Nhất Quân cảm thấy đầu váng mắt hoa thôi.

Nhưng cao thủ trong khi quyết đấu sinh tử, chỉ cần một phương đầu váng mắt hoa cũng coi như đã bị phán tử hình rồi.

Người nọ mở miệng, cười gằn một tiếng, rồi hung hăng nâng đao chém vào cổ Lý Nhất Quân.

Đúng là thiên phú thần thông của thằn lằn độc đáo ở điểm có thể trùng sinh, nhưng cả đầu đã bị đối phương chém xuống, thì thiên phú thần thông này cũng chỉ là trò đùa mà thôi.

"Dừng tay!" Ngay tại thời khắc nghìn cân treo sợi tóc này, một bóng người bên ngoài trực tiếp lao vào bên trong nhà tù. Người vừa tới cũng thi triển "Niêm Phụ Thủ".

Kim hạt tu sĩ vừa cảm nhận được người thứ ba xuất hiện, đã thấy một luồng kình lực cách không đột ngột đánh tới, kéo lệch cây đao trên tay mình.

Đang!

Tiếng động thanh thúy vang lên, chủy thủ đã cắm vào vách đá.

Người tới đúng là Lý Thủy Long ở gần nơi này.

Huynh đệ đồng tộc, cùng chung mối thù.

"Người này là kim hạt tu sĩ, dùng Huyễn Ảnh Độc Thủ vô dụng." Lý Nhất Quân vừa nhắc nhở, vừa nhanh chóng tìm được một túi thuốc bột hỏa thuộc tính trên người, trực tiếp ăn vào, lập tức có cảm giác suy nghĩ trong đầu tỉnh táo trở lại.

"Ta đến giúp huynh!" Lý Nhất Quân lại lao lên.

Hai người cùng thi triển "Niêm Phụ Thủ", không chỉ đạt được thân pháp linh động mà mau lẹ, trong lúc ra tay còn xuất hiện một luồng kình lực quỷ dị, bất cứ lúc nào cũng có thể kéo lệch công kích của địch nhân.

Bành bành bành bành...

Từng chuỗi quyền đấm cước đá xuất ra, toàn bộ đều rơi xuống thân thể kim hạt tu sĩ nọ.

Chiến ý trong lòng hai người Lý Nhất Quân lập tức gia tăng ngút trời.

Lý Thủy Long ở phía trước, chuyên môn đánh vào gan, thắt lưng, tỳ, phổi, thận của địch nhân, Lý Nhất Quân ở phía sau, chuyên môn công kích những tử huyệt sau lưng địch nhân.

Hai người đánh ra quyền cước nhanh như tia chớp, làm người ta khó có thể nắm bắt được.

Tuy độc công không có tác dụng, nhưng đánh mạnh đập mạnh cũng đủ để giết chết địch nhân.

Quyền chiêu lần lượt thay đổi, bóng dáng không ngừng dây dưa.

Cuối cùng, nắm tay của Lý Thủy Long và Lý Nhất Quân chia nhau ra, nện xuống huyệt Thái Dương hai bên trái phải của người nọ, quyền lực xỏ xuyên qua đại não, người nọ lập tức phun máu tươi mà chết.

Sau khi người nọ khí tuyệt bỏ mình, Lý Thủy Long vội vàng nói: "Tối nay tất phát sinh đại hỗn chiến, mau đeo găng tay chỉ bạc vào."

Lý Nhất Quân gật gật đầu, hai người bọn họ đều vội vàng lấy ra một đôi găng tay chỉ bạc từ trên người.

Đây là găng tay được dùng chỉ bạc quấn quanh chế thành, sau khi đeo vào có thể đón đỡ lưỡi đao sắc bén, nhưng không hề gây ảnh hưởng tới uy lực của Niêm Phụ Thủ.

Ngay tại thời điểm hai người bọn họ đeo bao tay, dưới ống quần của thi thể kia, trực

Nhất giai trung phẩm trùng yêu còn chưa có năng lực phun ra nuốt vào độc vân, càng không thể hóa lớn thân thể đi ra tác chiến cùng tu sĩ.

Bởi vậy sau khi chủ nhân bị giết chết, trùng yêu chỉ có thể thoát đi.

Mắt thấy con bọ cạp nọ thoát đi, hai người Lý Thủy Long đuổi theo không kịp, đang tiếc nuối trong lòng, đột nhiên một bàn chân to lại hung hăng đạp một cước lên người con bọ cạp nọ.

Bình Luận (0)
Comment