"Quên đi... Chúng ta không quen biết, hợp tác có rất nhiều bất tiện." Lý Thủy Đạo lắc lắc đầu nói.
"Hiện tại chúng ta làm quen cũng không muộn mà, ta tên là Vũ Nguyên Cương, là môn hạ đệ tử của Long Cốt Độc Tôn thuộc Ngũ Độc môn." Vũ Nguyên Cương ôm quyền nói.
"Vẫn nên tách ra thôi, bên kia vẫn còn không ít phòng, các ngươi qua chỗ đó mở cửa nhà lao, đừng ở đây làm ảnh hưởng tới chúng ta. Nếu còn không biết liêm sỉ đi theo, đừng trách ta vô tình." Lý Thủy Đạo lạnh giọng cảnh báo, sau đó mang theo hai vị huynh đệ đồng tộc đi đến nhà lao khác.
Nghe thấy lời cảnh cáo như vậy, nụ cười trên mặt Vũ Nguyên Chương trực tiếp chuyển thành cứng đờ, trong mắt tràn đầy âm độc.
Bốn tiểu đệ đi theo gã cũng lộ vẻ phẫn nộ, nhao nhao muốn đòi lại công bằng cho gã.
Lão đại bị người ta khinh thường, bọn họ cũng bị đánh mất mặt mũi.
Đúng lúc này, một người có hình thể gầy yếu, mặt trắng không râu, từ trong bóng tối bước ra, đúng là Dương Trí Kiêu.
Nụ cười trên mặt Dương Trí Kiêu mang theo một tia âm hiểm, gã lạnh nhạt chỉ về hướng ba người Lý Thủy Đạo vừa rời đi, nói: "Vừa nãy ta đã giao thủ cùng nhóm người này, khẳng định là thanh trường kiếm trong tay tên dẫn đầu kia không phải kiếm thường. Nếu ta không đoán sai, nó chính là một kiện thượng phẩm pháp khí, ít nhất cũng trị giá ba nghìn linh thạch."
"Tê... Ba ngàn linh thạch."
Ba ngàn linh thạch là khái niệm gì chứ?
Chẳng biết dùng khoản tiền ấy có thể mua được bao nhiêu cái mạng tiện như của bọn họ?
Nghe xong những lời này, ai nấy đều đỏ mắt, trên mặt ửng hồng, hưng phấn tới mức hô hấp cũng trở thành dồn dập.
Ngược lại, Vũ Nguyên Cương tỏ ra vô cùng bình tĩnh, chỉ nghe gã trầm giọng hỏi: "Làm sao ngươi có thể khẳng định thanh kiếm kia là thượng phẩm phi kiếm?"
"Thực không dám giấu giếm, ta có một thanh hạ phẩm phi kiếm, trị giá hơn bảy mươi linh thạch. Ban đầu ta cho rằng, dựa vào vật ấy mình có thể tung hoành trong khe sâu thí luyện này, không ngờ lúc giao thủ cùng đối phương, một kiếm của hắn lại có thể chém đứt đôi thanh hạ phẩm phi kiếm của ta. Uy lực như vậy, ngoại trừ thượng phẩm phi kiếm pháp khí thì còn vật phẩm gì có thể làm được chuyện này?" Dương Trí Kiêu cảm xúc kích động nói.
Tổn thất một thanh hạ phẩm phi kiếm, khiến cho gã đau lòng không thôi.
Bởi vì nó chính là phi kiếm bảo mệnh do phụ thân tặng cho gã dùng. Giờ nó bị hủy rồi, cũng như gã đã phụ tâm huyết của phụ thân...
Vũ Nguyên Cương nghe được lời ấy, trong mắt lóe lên một tia tham lam, lập tức mở miệng hỏi: "Nếu hắn sở hữu một thanh thượng phẩm pháp khí, lại tu luyện Cáp Mô Ngạnh Khí Công, bên cạnh còn có hai tên đồng tham thằn lằn, một mực bảo vệ hắn, chúng ta nên đối phó với hắn như thế nào đây?"
"Chúng ta có thể thừa dịp hắn tiến nhà tù, bắt đi hai tên huynh đệ đồng tộc bên người hắn." Dương Trí Kiêu lộ vẻ mặt âm ngoan nói.
"Vậy bước tiếp theo?"
"Uy hiếp hắn phải giao ra thượng phẩm phi kiếm, nếu không sẽ giết huynh đệ của hắn."
"Lỡ như trời sinh hắn vốn là lạnh lùng, không để ý tới thân tình, không bị người khác uy hiếp thì sao?" Vũ Nguyên Cương lộ ánh mắt bình thản hỏi.
Vì sao gã lại hỏi câu này, bởi vì chính bản thân gã cũng là một kẻ lạnh lùng như thế, tuyệt không bị uy hiếp chỉ vì địch nhân bắt đi mấy tên huynh đệ đồng tộc của mình.
Khuôn mặt Dương Trí Kiêu trở nên vặn vẹo, hung tợn nói: "Vậy chúng ta cứ dứt khoát mượn huynh đệ của hắn làm tấm chắn, cùng xông vào giết chết hắn!"
"Hừ!" Vũ Nguyên Cương cười lạnh lộ ra một tia khinh miệt, phế vật cũng chỉ có thể đưa ra những chủ ý thối nát như vậy mà thôi.
Gã lập tức đưa tay sờ vào một tấm phù lục trong túi trữ vật của mình. Đây mới chân chính là con bài chưa lật trong tay gã. Mục tiêu là một kiện thượng phẩm pháp khí cũng đủ để dùng tới nó rồi.
"Tốt lắm! Ý tưởng này thật không tệ, cứ làm như vậy đi." Vũ Nguyên Cương gật đầu nói.
"Đi!" Dương Trí Kiêu phất tay.
Ngay tức khắc, từ trong bóng đêm lại có năm người khác đi ra. Bọn họ chính là đám người Dương Trí Sinh, thủ hạ dưới tay Dương Trí Kiêu.
Sau khi bị Lý Thủy Đạo đánh cho tan tác, cả đám hoảng sợ bỏ chạy, mãi về sau mới gian nan tụ tập lại. Đến lúc này, thần hồn nát thần tính, cả đám người cũng không còn lòng dạ nào mà tự mình đi "Mở nắp hộp" nữa, ngược lại trong đầu nảy ra ý định cứ tới đầu phục Vũ Nguyên Cương trước.
Ai ngờ chưa đầu phục được bao lâu, đã gặp lại Lý Thủy Đạo.
Nói cho cùng, bọn họ cũng ở bên trong một cái khe sâu, trong khi tốc độ mở nắp hộp của ba người Lý Thủy Đạo rất nhanh, gặp lại nhau cũng là chuyện rất bình thường...
Lý Thủy Đạo vừa vung một kiếm chém đứt khóa sắt, lại dùng một cước đá văng cửa lao tù, rồi cầm kiếm nhanh chóng xông vào bên trong.
"Đừng giết ta! Ta không muốn chết." Tu sĩ thẻ trắng kia bày ra tư thế thành thành thật thật, hai tay nâng đồng tham bọ cạp của mình lên.
Lý Thủy Đạo bước về phía gã, vừa nâng tay lên, một dải tơ hồng trong tay áo đã nhanh chóng bắn ra, rồi linh hoạt mà cuốn lấy con bọ cạp nọ, trực tiếp thu nó vào trong cổ tay áo.
Là bích ngọc thiềm thừ đang ẩn giấu trong cổ tay áo của hắn ra tay, nó vừa ngậm con bọ cạp xong, đã nhanh chóng chui vào bên trong túi cổ.
Sau khi người nọ bị mất đi đồng tham bọ cạp, vẻ mặt đầy sợ hãi, một mực tránh trong góc, toàn thân rung động, không ngừng run run rẩy rẩy.
Lý Thủy Đạo liếc mắt nhìn gã một cái, người nhát gan như thế...
Nói cho cùng, những người không thể chiến thắng nỗi sợ hãi trong lòng mình, cũng là một chuyện bi thương.
Đột nhiên, bên ngoài lao tù truyền đến một chuỗi động tĩnh ồn ào. Hiển nhiên Lý Thủy Long và Lý Nhất Quân vốn đang canh giữ ngoài cửa đã chiến đấu với người ta rồi.
Lý Thủy Đạo lập tức mang theo Đại Ngư Kiếm, hét lên một tiếng, nhanh chóng lao ra ngoài hỗ trợ, nhưng đúng lúc này, một tráng hán với dáng người khôi ngô trực tiếp đi tới, chặn đường đi của hắn.
Tráng hán kia cầm rìu lớn trong tay, đúng là Vũ Nguyên Cương.
Vũ Nguyên Cương vừa xuất hiện, không nói hai lời đã tế ra một tấm phù lục.
Một luồng hồng quang từ bên trong phù lục ầm ầm phun ra ngoài, chỉ trong nháy mắt đã hóa thành một con Độc Long uy thế mười phần.
Đây là Độc Long phù!