Độc Long mở miệng rít gào một tiếng, đã không chút do dự lao thẳng về phía Lý Thủy Đạo, ép cho Lý Thủy Đạo phải vội vàng lui về chỗ sâu trong lao tù.
Tới khi không còn đường để lui nữa, hắn tiện tay tóm lấy một người, coi đối phương là tấm khiên thịt người, trực tiếp che chắn cho mình.
Con Độc Long nọ hung hăng gầm lên một tiếng, đã nhanh chóng ập xuống hai người Lý Thủy Đạo.
"A!" Cái khiên thịt người nọ chỉ kịp phát ra một tiếng kêu thảm thiết, rồi ngay khi tiếng kêu thê lương thảm thiết ấy còn chưa kịp tan hết, đối phương đã hóa thành một bộ xương trắng.
Nhìn thấy một người vừa rồi còn sống sờ sờ trực tiếp hóa thành xương trắng ngay trước mắt mình, Lý Thủy Đạo lại nghĩ tới những gì bản thân từng nói qua, càng không sợ chết, càng không dễ chết, càng sợ chết, càng chết nhanh.
Lực lượng của Độc Long phù vẫn chưa tiêu tán, nó lại hóa thành một luồng hồng quang quấn quanh thân thể Lý Thủy Đạo, trói buộc khiến hắn không thể động đậy được.
Ngay tức khắc, cơ bắp toàn thân hắn phồng lên, muốn thoát khỏi lực lượng của đạo pháp thuật này.
Nhưng sao Vũ Nguyên Cương có thể cho hắn cơ hội này?
Gã dứt khoát dùng rìu lớn chém vỡ phòng ngự trên người Lý Thủy Đạo, muốn phá công Cáp Mô Ngạnh Khí Công của hắn, tới lúc đó, chỉ cần dựa vào dư uy của Độc Long phù cũng có thể biến hắn thành một bộ xương trắng.
"Đi tìm chết!" Vũ Nguyên Cương lại nhân cơ hội này, giơ rìu lớn lên, bổ thẳng xuống trán Lý Thủy Đạo.
"A!" Lý Thủy Đạo phát ra một tiếng rít gào điên cuồng.
Lúc này y phục trên người hắn đã sớm bị Độc Long phù ăn mòn, cơ bắp nổi gồ lên, cố gắng giơ Đại Ngư Kiếm lên đón đỡ.
Đang!
Đại Ngư Kiếm gian nan ngăn cản cây rìu lớn kia công kích, nhưng chỉ có thể tác động, làm cho lưỡi rìu hơi chếch khỏi mục tiêu ban đầu một chút.
Lưỡi rìu sắc bén trực tiếp cắt qua lồng ngực Lý Thủy Đạo, chém cho hắn phải rút lui về phía sau hai bước, phần lưng dán sát lên tường.
Cũng may, một rìa này tuy hung hãn, nhưng không để lại bất cứ vết thương gì trên người hắn. Cáp Mô Ngạnh Khí Công không bị phá công.
"Chết!" Vũ Nguyên Cương lại một lần nữa giơ cây rìu lớn trong tay lên, điên cuồng vung chém.
Lý Thủy Đạo nắm chặt chuôi kiếm, gian nan ngăn cản...
Chỉ nghe “Đang đang” hai tiếng, thượng phẩm phi kiếm Đại Ngư Kiếm đã bị một rìu đánh bay, đẩy Lý Thủy Đạo rơi vào tình cảnh ngặt nghèo, không còn thứ gì để phòng ngự nữa.
"Lão tử không tin không đập tan được cái xác rùa của ngươi!" Vũ Nguyên Cương rít gào một tiếng, lại điên cuồng giơ cây rìu sắc bén lên.
Soạt!
Đúng vào thời khắc nguy cấp ấy, một tia hàn quang lướt qua. Đó là một thanh kiếm nhỏ vừa lướt tới đã chém đứt cây rìu lớn nọ.
Thanh kiếm nhỏ ấy đúng là Tiểu Ngư Kiếm.
Mãi cho đến lúc này, rốt cuộc Lý Thủy Đạo cũng hoàn toàn thoát khỏi sự trói buộc của luồng hồng quang kia.
Cùng lúc đó, Đại Ngư Kiếm vốn đã rơi xuống đất, lại đột nhiên bùng nổ linh quang, một luồng kiếm quang lấp lánh ngang trời xuất thế, dứt khoát chém Vũ Nguyên Cương đứt thành hai đoạn.
"Hô xích... Hô xích..." Lý Thủy Đạo hổn hển thở gấp từng hơi.
Chỉ thiếu chút nữa...
Chỉ thiếu chút nữa là bị phá công rồi.
Mà một khi Cáp Mô Ngạnh Khí Công bị phá công, thân thể hắn sẽ trở nên vô cùng yếu ớt.
May mắn, tại thời khắc mấu chốt ấy, Lý Thủy Đạo đã giấu Tiểu Ngư Kiếm cứu mạng vào trong cổ tay áo, bởi vậy hắn chỉ cần vẫy tay một cái, Đại Ngư Kiếm đã trở lại trong tay rồi.
Chiến đấu bên ngoài phòng giam cũng ngừng rồi, không khí có vẻ yên tĩnh đến lạ.
"Quỳ xuống!" Chỉ nghe Dương Trí Kiêu gầm lên một tiếng, đã có hai người bị ép phải quỳ gối ngay ngoài cửa phòng giam, một là Lý Thủy Long, một người khác là Lý Nhất Quân.
Thật hiển nhiên, trong lúc Lý Thủy Đạo tử đấu cùng Vũ Nguyên Cương trong phòng giam, Dương Trí Kiêu lại dẫn theo mười tu sĩ tới vây công Lý Thủy Long và Lý Nhất Quân. Lúc này, Dương Trí Kiêu đang đứng bên ngoài cửa sắt nhà tù, đưa ánh mắt lạnh lùng liếc về phía Lý Thủy Đạo.
Lửa trại hừng hực ở cách đó không xa lập tức chiếu lên gương mặt xanh mét của gã, phác họa đầy đủ biểu cảm âm ngoan vừa lộ ra ngoài.
Dương Trí Kiêu hít sâu một hơi, cất giọng lạnh lùng như âm phong: "Lý Thủy Đạo, ném thượng phẩm phi kiếm ra đây, nếu không ta sẽ giết hai huynh đệ của ngươi."
Theo hiệu lệnh của Dương Trí Kiêu, hai vị tu sĩ trực tiếp ép thân thể Lý Thủy Long và Lý Nhất Quân vào cửa phòng.
Chỉ thấy toàn thân bọn họ đều là máu, tình hình vô cùng thê thảm, máu tươi nhuộm đỏ cả y phục trên người, miệng vết thương sâu có thể nhìn thấy tận xương, trường mâu đâm xuyên qua bàn chân, khiến hai người này hoàn toàn không thể nhúc nhích được.
Bọn họ đều bị trói hai tay ra sau lưng.
Trong đó một bàn tay của Lý Thủy Long đã bị đối phương chém đứt, cánh tay cụt chưa được xử lý, vẫn đang chảy máu không ngừng.
Lý Nhất Quân càng thảm hại hơn, hai tròng mắt đều bị móc ra ngoài, để lại trên mặt hai lỗ máu...
Dù thê thảm như vậy nhưng Lý Thủy Long vẫn mở miệng rít gào: "Không cần quan tâm tới ta, huynh mau giết bọn họ!"
Trong giọng nói của gã tràn ngập phẫn nộ và ý chí bất khuất, thề chết không khuất phục.
Dương Trí Kiêu đâu có dễ dàng tha thứ cho hành động này, gã lập tức đánh ra một quyền, nặng nề đấm thẳng vào mặt Lý Thủy Long, đánh cho gã ngã nhào xuống đất.
Lý Thủy Đạo nắm chặt Đại Ngư Kiếm trong tay, ánh mắt lóe lên một tia do dự.
Khẳng định là hắn không thể ném kiếm đầu hàng rồi, mấu chốt là người cũng muốn cứu mà địch cũng muốn giết cơ.
Nhìn thấy Lý Thủy Đạo lộ vẻ mặt đầy phẫn nộ và do dự, Dương Trí Kiêu có cảm giác kế sách này khá là khả thi đây, vì thế, lập tức mở miệng không ngừng thúc giục: "Mau ném ra đây! Chỉ cần ngươi ném ra, ta sẽ tha cho huynh đệ của ngươi."
Đúng lúc này, một con bọ cạp nhanh chóng bò từ nửa tấm lụa mỏng phía sau Vũ Nguyên Cương ra ngoài.
Đồng thời, một con bích ngọc thiềm thừ có kích cỡ bằng bàn tay, cũng trực tiếp nhảy ra từ bên trong cổ tay áo Lý Thủy Đạo.
Sau khi rơi xuống đất, nó lại nhanh chóng biến thành lớn, chỉ thấy đầu lưỡi bích ngọc thiềm thừ bắn ra, nhìn giống hệt một con rắn khổng lồ quấn lấy bọ cạp, một ngụm đã nuốt chửng con kim hạt kia vào trong bụng.
Chỉ một hành động chen ngang này thôi lại khiến trong lòng Lý Thủy Đạo nảy ra kế hoạch mới. Hắn lập tức nói: "Ngươi cứ thả người trước, ta sẽ ném kiếm đi."