Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 195 - Chương 195: Đánh Cuộc!

Chương 195: Đánh Cuộc! Chương 195: Đánh Cuộc!

Dương Trí Kiêu cười lạnh nói: "Bớt nhiều lời vô nghĩa! Ngươi ném kiếm trước đi."

Lý Thủy Đạo nhướng mày, sau đó nói: "Vậy ngươi thả một người trước cũng được."

Ánh mắt Dương Trí Kiêu thoáng hiện vẻ lạnh lùng, gã trực tiếp túm đầu Lý Thủy Long tới, gác cương đao lên cổ đối phương, mở miệng uy hiếp: "Ta đếm tới ba, nếu không ném, ta lập tức giết một tên trước!"

"Một!"

"Hai!"

Dương Trí Kiêu hung tợn nhấn mạnh từng từ.

"Được! Ta ném cho ngươi." Lý Thủy Đạo cũng lộ vẻ mặt hung ác, hắn không chỉ ném Đại Ngư Kiếm ra, còn đồng thời ném cả Tiểu Ngư Kiếm tới.

Hai thanh phi kiếm vốn đang bay giữa không trung, đột nhiên linh quang tăng vọt, Đại Ngư Kiếm trực tiếp chém thẳng về phía Dương Trí Kiêu đang gác đao lên cổ Lý Thủy Long, còn Tiểu Ngư Kiếm lại chém về phía Dương Trí Thâm đang đứng sau lưng Lý Nhất Quân.

Đúng vậy, Lý Thủy Đạo đang đánh cuộc!

Hắn đánh cuộc tâm tính trong lòng hai kẻ Dương Trí Kiêu và Dương Trí Thâm kia, rốt cuộc là bọn họ có hèn nhát hay không.

Nếu đánh cuộc thắng, hai huynh đệ Dương thị e ngại phi kiếm chém giết, sẽ lui về phía sau, như vậy Lý Thủy Đạo có thể cứu huynh đệ nhà mình, còn dứt khoát chém giết được hai người bọn chúng.

Nếu đánh cuộc thua, hai huynh đệ Dương thị vẫn sẽ bị hắn chém chết, chỉ khác là trước khi bọn họ chết, sẽ kéo cả hai huynh đệ của hắn đi theo.

Tiền đặt cược ở đây chính là mạng của Lý Thủy Long và Lý Nhất Quân.

Về phần bản thân Lý Thủy Đạo, chỉ cần hắn không đầu hàng, thì đương nhiên là vững vàng chiến thắng rồi.

Đúng lúc này, một tình huống khiến người ta không thể tưởng tượng nổi lại phát sinh.

Chỉ thấy con cóc khổng lồ, vốn là đồng tham của Lý Thủy Đạo, đột nhiên phụt ra một mảnh độc vân màu thủy lam, độc vân cuồn cuộn không ngừng, đã nhanh chóng bao trùm lên tất cả mọi người.

Trong nháy mắt, cả đám người đều không nhìn thấy gì nữa, bao gồm cả Lý Thủy Đạo.

Đại Ngư Kiếm và Tiểu Ngư Kiếm lại hóa thành hai luồng linh quang, một lần nữa quay về tay Lý Thủy Đạo.

Trên Tiểu Ngư Kiếm có dính một chút máu tươi, nghĩa là nó đâm trúng người rồi. Còn Đại Ngư Kiếm vẫn một mực lấp lánh hàn quang, không hề dính máu.

Lại nghe “Răng rắc” một tiếng.

Lý Thủy Đạo nhanh chóng tổ hợp hai thanh kiếm rời rạc kia trở thành Song Ngư Du Long Kiếm, rồi rút kiếm chạy ra bên ngoài.

"A!"

"Ta đang ở đâu đây?"

"Đây là cái thứ quỷ quái gì vậy?"

"Đây là độc vân thần thông, mau nín thở."

...

Bên trong độc vân, làn da trên người một vài tu sĩ đã bắt đầu thối rữa, cả đám đầu váng mắt hoa, thống khổ té xuống mặt đất, kêu rên liên tục...

Những người này đều là tu sĩ xà tham.

Ngũ hành thủy khắc hỏa. Thật hiển nhiên độc vân thần thông của bích ngọc thiềm thừ chính là thủy độc chuyên giết xà tham. Mà Dương Trí Kiêu kia cũng là một tu sĩ xà tham.

Lại nói, độc vân này vốn là thần thông do đồng tham của Lý Thủy Đạo phụt ra ngoài, bởi vậy nó chẳng mang một chút độc tính nào với hắn cả, người đi trong độc vân, cũng giống như dấn thân vào một cụm mây trắng vậy, ung dung bồng bềnh.

Lý Thủy Đạo thoáng hít sâu một hơi, bước đi trong mảnh sương mù ướt át mà dễ chịu này, hắn còn có cảm giác tỉnh táo hơn bình thường.

Lúc này, tuy độc vân vẫn nồng đậm, trực tiếp ngăn cản tầm mắt mọi người, nhưng nó lại không hề ngăn cản cảm nhận của Lý Thủy Đạo, thậm chí hắn còn có thể rõ ràng cảm nhận được hết thảy mọi thứ bên trong độc vân của mình, thậm chí loại cảm nhận này, còn chi tiết hơn, rõ ràng hơn, tỉ mỉ hơn dùng mắt nhìn trực diện.

"Ha ha ha ha... Độc vân thần thông, huynh trưởng thật lợi hại, đã thăng cấp tới Thông Linh cảnh hậu kỳ rồi." Lý Nhất Quân đã mất đi hai mắt, vẫn hào sảng cất tiếng cười to, hoàn toàn không thèm cân nhắc xem bản thân đang rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm tới mức nào.

Trên thực tế, gã ở bên trong độc vân này, cũng không phải chịu mức thương tổn quá lớn. Chỉ đơn giản vì đồng tham của gã vốn là thằn lằn, mà ngũ hành thổ khắc thủy.

Đương nhiên cũng không phải là hoàn toàn không chịu một chút thương tổn nào, chính là độc thương không nặng.

Ngược lại, kẻ chân chính không bị thương tổn trông độc vân chính là tu sĩ có đồng tham con rết. (Vì thủy sinh mộc)

Dương Trí Thâm chính là tu sĩ có đồng tham con rết. Nhưng hiện giờ, kẻ này đã ngã xuống trong vũng máu, trên ngực bị Tiểu Ngư Kiếm trực tiếp đâm thủng, thân hình còn đang run rẩy, vẫn chưa chết hẳn.

Soạt!

Lý Thủy Đạo trực tiếp bổ ra một đao. Ngay lập tức, Song Ngư Du Long Kiếm đã nhanh chóng lao tới, gần như chỉ chớp mắt sau, trên đầu Dương Trí Thâm đã có thêm một lỗ hổng, không ngừng phun máu tươi.

Lúc này, đôi mắt của Dương Trí Kiêu đã bị mù một bên, trên làn da vốn có hai miệng vết thương. Dưới ảnh hưởng của độc vân, trên miệng vết thương lập tức mọc ra một đống bào tử trong suốt, hệt như nấm mốc...

Hiển nhiên đám bào tử này mang đến ngứa ngáy, bởi vì gã đang không ngừng gãi, liều mạng gãi lên da mình, khiến cho làn da vốn đã không được nguyên vẹn, lại xuất hiện thêm thật nhiều vết máu.

Mà dưới ảnh hưởng của độc vân, cứ có máu, chắc chắn sẽ mọc ra càng nhiều nấm hơn.

Theo cái đà này, gã cũng chẳng sống được bao lâu nữa, nhưng Lý Thủy Đạo vẫn dứt khoát đi tới, cho gã một đao thống khoái.

Ngoại trừ Dương Trí Kiêu, trong độc vân vẫn còn hai tu sĩ xà tham khác. Rất nhanh, bọn họ cũng chịu chung số phận với gã. Chung quy lại, tiễn bọn họ về bên kia thế giới cũng chỉ là chuyện tiện tay thôi...

Đến lúc này, những tiếng kêu thê lương thảm thiết đột nhiên ngưng bặt, hiển nhiên là đám người khác đều đã trốn khỏi phạm vi độc vân rồi.

Hai tu sĩ đồng tham con rết chạy trốn nhanh nhất, cũng đúng thôi, bọn họ có bị độc vân ảnh hưởng đến đâu?

Sau đó là hai thổ tham, ngũ hành thổ khắc thủy, bọn họ cũng không chịu ảnh hưởng quá lớn.

Chỉ còn mấy người cuối cùng, đang không ngừng nghiêng ngả lảo đảo, chân nam đá chân chiêu. Trong đám người này, nếu không phải tu sĩ có đồng tham thiềm thừ, thì chính là tu sĩ có đồng tham bọ cạp, về phần đồng tham độc xà, mấy tên đó đều chết bên trong độc vân cả rồi.

Nhưng mặc kệ trạng thái của bọn họ như thế nào, tuyệt đối không thể lưu lại!

Lý Thủy Đạo không nói hai lời đã nhanh chóng tế xuất Song Ngư Du Long Kiếm, thân kiếm tản ra một luồng hàn khí sắc bén.

Chỉ thấy phi kiếm trong tay hắn nhanh chóng bay vút lên cao, kiếm quang như lưu tinh, trực tiếp xẹt qua không trung, không chút lưu tình đã lao vào giết chóc.

Rất nhanh, cả đoạn đường đều sạch sẽ, dễ như trở bàn tay.

Bình Luận (0)
Comment