"Vậy được, có thể liên thủ, nhưng ở thời điểm ta phóng độc vân ra, tốt nhất là ngươi nên tránh đi sớm một chút." Lý Thủy Đạo mở miệng nhắc nhở.
Tô Tiểu Ngọc lắc lắc đầu nói: "Ngươi cứ việc phóng độc vân, 《 Xà Hàm Tâm Pháp 》 của ta có thể hỗ trợ hô hấp trong cơ thể, với vòng tuần hoàn của riêng mình, ta sẽ không e ngại bất cứ loại độc vân gì."
《 Xà Hàm Tâm Pháp 》 còn có thể dùng như vậy!?
Lý Thủy Đạo không khỏi suy tư về quy tắc chung của《 Xà Hàm Tâm Pháp 》, lại chợt có cảm giác hình như môn công pháp này thực sự có thể làm như vậy thật.
Quả nhiên diệu pháp trong thiên hạ đều cần phải chuyên tâm nghiên cứu...
Màn đêm vẫn một mực bao phủ khe sâu thí luyện, chỉ có từng điểm tinh quang lóe sáng trên trời đêm thăm thẳm, làm nổi bật lên đường nét hùng vĩ của dãy núi chập chùng.
Tô Tiểu Ngọc đứng trên núi đá, khẽ nhíu mày, đôi mắt đang gắt gao nhìn chằm chằm vào chỗ sâu trong khe sâu thâm thúy.
Giang Kỳ Sinh và Thôi Vạn Ngạn chỉ huy đám người khác đang nhanh chóng tụ tập lại, hình thành nên một bức tường người, phong tỏa cửa vào cực kỳ kín kẽ.
Bóng dáng bọn họ như ẩn như hiện trong đêm tối, mang theo một loại cảm giác uy áp mãnh liệt.
Vị trí này là ở đáy khe sâu, bởi vậy chỉ cần chừng hai mươi mấy người cũng có thể ung dung bày bố.
Trong mắt Tô Tiểu Ngọc lóe lên một tia quang mang sâu kín, đứng trên này, nàng vẫn có thể cảm nhận được khí tức mạnh mẽ tản ra từ trên người Giang Kỳ Sinh và Thôi Vạn Ngạn.
Giang Kỳ Sinh có thân hình cao lớn uy mãnh, và đôi mắt lóe lên quang mang lãnh khốc vô tình, động tác cực kỳ dũng mãnh mau lẹ tựa như một con báo săn.
Mà Thôi Vạn Ngạn lại có thân hình thon dài, giống như một cây tùng bách cổ lão, trong ánh mắt sâu không lường được của gã thường lộ ra một tia tinh quang, trầm ổn và trí tuệ.
Lý Thủy Đạo đứng bên cạnh Tô Tiểu Ngọc, trên mặt mang theo một nụ cười. Trong ánh mắt hắn tràn đầy ung dung và tự tin.
Phải biết rằng, tuy ở thời điểm hiện tại, tu vi của hắn vẫn dừng lại ở Thông Linh cảnh trung kỳ như trước, nhưng đồng tham bích ngọc thiềm thừ đã thăng cấp tới nhất giai thượng phẩm rồi.
Nửa đầu của đêm nay, nó đã ăn gần ba mươi con kim hạt, nếu đổi thành linh thạch, ít nhất cũng trị giá sáu trăm linh thạch trở lên, mà hết lần này tới lần khác, nó còn có thể tiêu hóa những thứ này, lại nhanh chóng chuyển hóa chúng thành thực lực, trong lúc mấu chốt phun ra độc vân, đánh bại đám quân ô hợp của Dương Trí Kiêu kia, trực tiếp cứu hai vị tộc nhân Lý thị.
Tiếp theo, chỉ cần Lý Thủy Đạo có đan dược dư thừa, hoàn toàn có thể thăng cấp Thông Linh cảnh hậu kỳ trong thời gian cực ngắn, chẳng qua khi đạt tới hậu kỳ rồi, lại cần tôi luyện.
Nếu không dù bay một cái lên tận trời, cũng chỉ là một con heo, căn bản không có chiến lực thực tế.
"Này! Các ngươi làm cái gì mà thần thần bí bí như vậy? Rốt cuộc đã phát hiện ra món trân bảo gì? Có bằng lòng chia sẻ cho hai người đang háo hức muốn được nhìn thấy bảo vật như chúng ta hay không?" Tô Tiểu Ngọc lớn tiếng dò hỏi, âm thanh thanh thúy lập tức phá vỡ bầu không khí đối đầu của hai bên song phương.
Đối diện với mọi người, Giang Kỳ Sinh lập tức bày ra vẻ mặt vô lại nói: "Thật sự không có trân bảo gì đâu, chúng ta chỉ phát hiện ra mấy tên phế vật, đang dự tính cướp lấy đồng tham của bọn họ, tới nuôi nấng đồng tham của mình thôi."
"Hừ! Ta không tin, tiếng hoan hô nhảy nhót của các ngươi còn rành rành ra đó, cả đám người trong khe sâu này đều nghe thấy." Tô Tiểu Ngọc ném qua một cái nhìn đầy khinh thường, nói.
"Đúng vậy, tuyệt không thể là mở nắp hộp bình thường, khẳng định là mở bảo rương rồi." Hai mắt Lý Thủy Đạo sâu kín nói.
Nghe vậy, Thôi Vạn Ngạn lập tức nổi giận đùng đùng quát lên: "Hai người các ngươi phóng rắm chó (nói bậy nói bạ) gì thế, đừng ở chỗ này đoán mò lung tung, nếu không tin, cứ phóng ngựa tới đây, tự mình nhìn xem!"
Lời này vừa nói ra, hai mươi mấy người xung quanh lập tức tản ra một trời sát ý, trong tay nắm chặt binh khí, chỉ chờ Lý Thủy Đạo và Tô Tiểu Ngọc tiến lên, bọn họ sẽ xúm vào vây công, chém hai kẻ tò mò này thành thịt băm.
Đúng lúc này...
Đột nhiên từ sau lưng đám người Giang Kỳ Sinh và Thôi Vạn Ngạn truyền đến tiếng cầu cứu khàn khàn.
"Cứu mạng! Ta là tu sĩ Lễ đường, nếu ngươi có thể cứu chúng ta, coi như ngươi đã lập công lớn với Lam gia Ngũ Độc môn rồi."
"Nếu chúng ta chết đi, các ngươi cũng phải chôn cùng! Tất cả những người tham gia thí luyện đều sẽ chết." Đột nhiên một giọng khác quát lớn.
Bành! Bành!
Hai tiếng động nặng nề truyền đến.
Âm thanh cầu xin giúp đỡ đột ngột ngưng bặt.
Lý Thủy Đạo rất quen thuộc với tiếng động nặng nề kia, đó chính là tiếng thiết quyền đánh vào đầu, đập ngất người khác.
Lý Thủy Đạo vẫn một mực im lặng nãy giờ, lại đột nhiên nghiêm túc ôm quyền nói: "Hai vị huynh đệ, mang người của các ngươi tránh ra đi. Ta dự tính cứu người, lập công lao vì Ngũ Độc môn."
Giang Kỳ Sinh và Thôi Vạn Ngạn thoáng liếc mắt nhìn nhau một cái, sau khi trao đổi ánh mắt, hai người lập tức một cái túi trữ vật và túi cổ từ bên hông, lần lượt ném cho Lý Thủy Đạo và Tô Tiểu Ngọc.
Chỉ nghe Giang Kỳ Sinh nói: "Đây là túi trữ vật và túi cổ, hai dạng vật phẩm này không rẻ, cộng lại ít nhất cũng được ba mươi linh thạch, thứ trân quý như vậy, mà trên người ai trong đám bọn họ cũng có. Hơn nữa, bên trong mỗi cái túi trữ vật đều có linh thạch, bên trong mỗi cái túi cổ đều chứa không chỉ một con linh trùng."
"Hai dạng vật phẩm này coi như lễ gặp mặt của chúng ta. Hai ngươi nhận lấy đi, sau khi cầm rồi, chúng ta liền là người một nhà."
Thôi Vạn Ngạn tỏ vẻ cực kỳ kiên nhẫn khuyên nhủ.
"Đúng vậy! Đều là huynh đệ, các ngươi cứ yên tâm. Có rất nhiều túi trữ vật và túi cổ ở nơi này, tuyệt đối đủ để phân chia. Đến lúc đó, tất cả huynh đệ chúng ta đều phát tài, sẽ bớt đi rất nhiều đường vòng."
"Về phần những tu sĩ Lễ đường này, tu vi của bọn họ yếu nhược như thế, căn bản không xứng để tùy thân mang theo những món bảo vật này. Ta kiến nghị cứ thẳng tay giết tất cả đi, toàn bộ vật phẩm trên người bọn họ chúng ta chia đều." Giang Kỳ Sinh lộ vẻ mặt âm ngoan nói.