"Hai vị đạo hữu, ở trong này có rất nhiều tu sĩ Lễ đường, nhưng chúng ta không cần nhiều, chỉ cần mỗi người trong nhóm các ngươi giết một tu sĩ Lễ đường coi như nạp đầu danh trạng [1] là được. Nếu không, để tự bảo vệ mình, các huynh đệ chúng ta cũng chỉ có thể xử lý các ngươi luôn thôi." Thôi Vạn Ngạn hung tợn nói.
[1] : Ở thời cổ đại, đầu danh trạng là hành động cần làm trước khi gia nhập tổ chức, đoàn thể nào đó, nhằm chứng minh lòng trung thành, thường là tổ chức phi pháp, có thể hiểu nôm na, nó là cầm đầu người đến để chứng minh.
"Nói như vậy các ngươi đã giết người rồi?" Lý Thủy Đạo lộ vẻ mặt chế nhạo cười nói.
"Đúng vậy, các huynh đệ chúng ta đã không thể chờ thêm được nữa, nếu ngươi đã biết tin tức này, ngươi cũng không thể nấn ná quá lâu đâu." Giang Kỳ Sinh cười lạnh nói.
Lý Thủy Đạo quay đầu nhìn về phía Tô Tiểu Ngọc, dò hỏi: "Ngươi có định gia nhập cùng bọn họ hay không?"
Tô Tiểu Ngọc nhướng mày, sau đó lắc lắc đầu nói: "Không."
Lý Thủy Đạo quay đầu cười nói: "Chúng ta đều không định gia nhập, ngươi nói xem, nên làm sao bây giờ?"
Giang Kỳ Sinh cười gằn một tiếng, nói: "Các huynh đệ, chúng ta đã giết tu sĩ Lễ đường của Lam gia, cũng coi như đã phạm phải tử tội phản môn, để không liên lụy tới người nhà, chúng ta chỉ còn cách bầm thây vạn đoạn hai kẻ đã nắm rõ tình hình lại không chịu gia nhập vào nhóm chúng ta thôi."
"Đúng vậy, giết bọn họ!"
"Giết bọn họ!"
Ngay tức khắc, tình cảm quần chúng xúc động, tiếng hô “Giết” vang như sấm dậy.
Thôi Vạn Ngạn lập tức làm đầu tàu gương mẫu, dẫn theo một đám thủ hạ có thân thủ nhanh nhẹn, chia nhau ra, trực tiếp bọc đánh từ hai bên sườn khe sâu.
Đại bộ phận những người này đều leo lên vách núi đá, tiến về phía bọn họ, xem ra cả đám đều là tu sĩ có đồng tham thằn lằn, tu luyện "Niêm Phụ Thủ".
Cùng lúc đó, Giang Kỳ Sinh cũng lấy ra hai thanh trường kiếm lóe lên hàn quang từ trên người, thậm chí đôi giày dưới chân cũng bật ra lưỡi dao sắc bén.
Lý Thủy Đạo chăm chú quan sát đối phương, đột nhiên lại có cảm giác mình vừa trông thấy một con rết lớn đang giương nanh múa vuốt chậm rãi đi về phía mình. Hắn chợt cười lạnh một tiếng, vẻ mặt không chút để tâm, chỉ bình thản nói với nữ tử bên cạnh một câu: "Ta muốn phóng độc."
Tô Tiểu Ngọc hướng ánh mắt bình tĩnh đảo qua đám địch nhân xung quanh nói: "Ngươi phóng đi."
Ngay sau đó, nàng lập tức bấm quyết thi triển Xà Hàm Tâm Pháp, tuần hoàn trong thể nội, sinh sinh bất tức (sinh sôi không ngừng).
Chỉ thấy bộ y bào trên người Lý Thủy Đạo không gió tự động, còn con bích ngọc thiềm thừ vốn đang trốn sau lưng gã, lập tức bành trướng trong nháy mắt, thân hình trở thành khổng lồ, gần như đã có cùng độ cao với Lý Thủy Đạo.
Lúc này, trên thân thể bích ngọc thiềm thừ không còn một tia trong suốt long lanh nào nữa, nó đã hoàn toàn biến thân thành một con kim cương đại cáp mô xấu xí nhưng uy vũ.
Trên làn da nó được phủ kín bởi một tầng vật chất dạng cục u cứng rắn, mỗi một cục đều lóe lên quang mang sáng bóng giống như kim loại.
Hai mắt con cóc sáng ngời có Thần, tràn ngập khí thế hung lệ.
Nhưng tại hiện trường có nhiều bọ cạp như vậy, đám này cũng không phải dạng vô tích sự, chẳng làm nên cơm cháo gì...
"Ọc!" Con cóc lập tức mở cái miệng rộng của mình ra, chỉ thấy độc vân màu thủy lam mênh mông như thủy triều, nhanh chóng phun ra ngoài, gần như chỉ nháy mắt đã bao vây toàn bộ mọi người vào bên trong.
Từ bên trong độc vân tản ra một luồng khí ôn hòa ẩm ướt, nhưng đừng thấy nó đơn giản mà lầm, nếu không nhịn được hít sâu hai hơi vào cơ thể, hoàn toàn có thể thối nát từ bên trong ra đến bên ngoài.
Lý Thủy Đạo và Tô Tiểu Ngọc nhanh chóng dung nhập bên trong độc vân, rồi mượn dùng độc vân che giấu, một người cầm Đại Ngư Kiếm trong tay, một người cầm Linh Xà Kiếm trong tay, bắt đầu triển khai giết chóc với đám người bị mảnh sương mù ấy bao vây.
Mỗi một đao đều mang theo sát ý vô tận, trong lúc ánh đao lóe lên, máu tươi trong cơ thể lập tức bị giải phóng, trực tiếp văng tung tóe khắp nơi.
Dưới công kích mãnh liệt của bọn họ, rất nhanh đám tiểu lâu la đã bị chém giết hầu như không còn, toàn bộ đều ngã xuống bên trong độc vân, hồi lâu cũng không thấy nhúc nhích.
Cùng lúc ấy, Giang Kỳ Sinh cũng ở bên trong độc vân, nhưng thân thể vẫn sinh động như thường. Gã vốn là tu sĩ đồng tham con rết, ngũ hành thủy sinh mộc, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi độc cóc, chỉ gặp duy nhất một vấn đề đó là tầm nhìn bị hạn chế.
Đột nhiên. Tô Tiểu Ngọc cầm Linh Xà Kiếm trong tay trực tiếp đâm thẳng vào mặt gã.
Tên này là tu sĩ đồng tham con rết, trong mắt Tô Tiểu Ngọc lóe lên hung quang, không giết không được!
Hai người bọn họ đều có thân pháp linh hoạt, động tác nhanh như thiểm điện, kiếm quang lóe lên, lập tức mang theo một mảnh bóng kiếm.
Kiếm quang lần lượt thay đổi, kiếm khí tung hoành ngang dọc.
Thôi Vạn Ngạn là tu sĩ có đồng tham thằn lằn, bởi vậy thân rơi vào độc vân nhưng không chịu ảnh hưởng quá lớn.
Cũng như Giang Kỳ Sinh, ảnh hưởng mạnh nhất mà độc vân mang đến cho gã, chính là ngăn cản tầm mắt.
Vào thời khắc này, khi chiến thuật biển người đã mất tác dụng, để giết chết Lý Thủy Đạo và Tô Tiểu Ngọc, gã chỉ còn cách lấy ra một tấm phù lục từ bên trong túi trữ vật của mình.
Chỉ thấy hai tay Thôi Vạn Ngạn nhanh chóng kết ấn, trong miệng lẩm nhẩm một hồi chú ngữ. Chỉ trong giây lát sau, tấm phù lục trên tay Thôi Vạn Ngạn đã bị thiêu đốt hầu như không còn, nó lập tức hóa thành một luồng quang mang kỳ dị, sau đó bắt đầu thiêu đốt độc vân xung quanh, hình thành một mảnh biển lửa hừng hực.
Đúng lúc ấy, “Xoẹt” một tiếng, Tiểu Ngư Kiếm nhanh chóng xuyên qua biển lửa, một kiếm chọc thủng đầu Thôi Vạn Ngạn.
Kiếm quang vừa đạt thành mục đích đã nhanh chóng quay trở lại độc vân, không ai trông thấy quá trình Lý Thủy Đạo ra tay, càng không ai trông thấy kiếm quang mịt mờ hiện lên trên lưỡi Tiểu Ngư Kiếm khi nó đánh lén giết người.
Phải biết rằng trong khe sâu thí luyện lần này, chỉ có năm tu sĩ thẻ đỏ.
Theo quy tắc của thí luyện, tu sĩ giết ba người trở lên sẽ được tính là thẻ đỏ, mà muốn đạt được thẻ đỏ, phải có tuổi đời dưới mười tám.
Yêu cầu khá ngặt nghèo, bởi vậy trên thực tế, cũng chẳng có bao nhiêu người nhận được tấm thẻ này.