Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 199 - Chương 199: Đầu Đuôi Câu Chuyện!

Chương 199: Đầu Đuôi Câu Chuyện! Chương 199: Đầu Đuôi Câu Chuyện!

Năm tu sĩ thẻ đỏ có mặt trong lần khe sâu thí luyện này, lần lượt là:

Đồng tham thiềm thừ: Lý Thủy Đạo

Đồng tham độc xà: Tô Tiểu Ngọc

Đồng tham độc hạt: Vũ Nguyên Cương

Đồng tham con rết: Giang Kỳ Sinh

Đồng tham thằn lằn: Thôi Vạn Ngạn.

Sau khi tu sĩ Lễ đường giả mạo lớn tiếng tuyên bố, quy tắc của khe sâu thí luyện lần này chính là không có quy tắc, năm tu sĩ thẻ đỏ lập tức thi triển thủ đoạn của mình, nhanh chóng rời khỏi nhà tù.

Lý Thủy Đạo chính là người đầu tiên rời đi, tới hội hợp với hai huynh đệ đồng tộc của mình.

Tô Tiểu Ngọc theo sát đằng sau làm độc hành hiệp, nàng vốn không thích hợp tác cùng người.

Ba người còn lại đều tự rời đi, rất nhanh đã tụ tập được một tiểu đội của riêng mình.

Dù sao nhiều người cũng dễ làm nên chuyện...

Hơn nữa có một vài loại trùng độc, bọn họ thực sự không dùng được, không bằng dùng chúng nó để mua chuộc đám thuộc hạ dưới tay mình.

Rất nhanh, giữa ba người này đã xảy ra một hồi tranh chấp địa bàn, Vũ Nguyên Cương là kẻ hiếu chiến nhất, vì cướp đoạt địa bàn với Giang Kỳ Sinh và Thôi Vạn Ngạn, người nào gã cũng dứt khoát lao lên đánh một trận, hơn nữa đã đánh là thắng, cuối cùng nghiễm nhiên thành bá chủ một phương.

Sau đó, Giang Kỳ Sinh cầm trên tay hai thanh đoản kiếm, thân kiếm lóe sáng hàn quang, mang theo một đám huynh đệ có vẻ cực kỳ sa sút.

Thôi Vạn Ngạn lại cầm trên tay một cây trường thương, mang theo các huynh đệ đầy thương tích trên người bỏ chạy.

Hai người bọn họ gặp mặt mặt, có kẻ thù chung, lập tức dung hòa làm một, quyết định chung tay đối phó với Vũ Nguyên Cương.

Bởi vậy ngay tại thời điểm Lý Thủy Đạo mang theo Lý Thủy Long và Lý Nhất Quân liều mạng "Mở nắp hộp" nuôi nấng đồng tham thiềm thừ của mình, trận chiến đại quy mô bên trong khe sâu thí luyện lại bắt đầu rồi.

Vũ Nguyên Cương mang theo mười mấy huynh đệ đuổi theo Thôi Vạn Ngạn, hung hăng chém giết, vừa cười điên cuồng vừa muốn ăn luôn đồng tham của gã, thì đột nhiên Giang Kỳ Sinh mang theo một đám người từ bên sườn giết ra.

Hai đội ngũ của Thôi Vạn Ngạn và Giang Kỳ Sinh lập tức sát nhập vào cùng một chỗ, một trước một sau lao tới giáp công Vũ Nguyên Cương.

Rơi vào tình huống ngặt nghèo này, dù Vũ Nguyên Cương có dũng khí vạn người cũng ngăn không được, cũng chỉ có thể rút lui.

Gã chạy tới khe sâu đối diện, gặp được Dương Trí Kiêu.

Khi đó Dương Trí Kiêu vừa mới bị Lý Thủy Đạo giết đến hoài nghi nhân sinh, vừa nhìn thấy Vũ Nguyên Cương đã cúi đầu gia nhập.

Sau này, Vũ Nguyên Cương nhìn thấy ba huynh đệ Lý Thủy Đạo, lập tức nổi lên tâm tư mời chào, muốn mang theo Lý Thủy Đạo một lần nữa giết trở lại khe sâu đối diện, tìm về thể diện.

Nhưng Lý Thủy Đạo quả quyết từ chối, lại có thêm Dương Trí Kiêu ở một bên xúi giục, Vũ Nguyên Cương lập tức đưa ra quyết định chém giết Lý Thủy Đạo thu hoạch thượng phẩm pháp khí, cuối cùng toàn quân bị diệt, vật phẩm trên người bị người ta quét dọn sạch sẽ.

Lại nói về khe sâu bên kia...

Tuy hai người Giang Kỳ Sinh và Thôi Vạn Ngạn đã đánh thắng, nhưng cùng để Vũ Nguyên Cương tháo chạy. Sơ sẩy này cũng tương đương với đã thả hổ về rừng, vì vậy hai người bọn họ không dám phân tách nhau ra, sợ tên Vũ Nguyên Cương kia ngóc đầu trở lại, thừa dịp bọn họ cách xa nhau, dứt khoát mò tới, tiêu diệt từng bộ phận.

Vì thế hai mươi mấy người bọn họ cùng nhau đi "Mở nắp hộp", hiệu suất như thế nào, chỉ cần nghĩ là hiểu.

Mỗi lần chỉ có thể tìm được một con đồng tham, thu hoạch ít nhưng cần chia cho cả đám người...

Rõ ràng là hiệu suất "Mở nắp hộp" đã chậm đi trông thấy, cả đám lập tức cãi nhau ồn ào, mấy kẻ hay sinh sự trong nhóm còn lớn tiếng nói muốn tách ra, muốn làm một mình.

Mâu thuẫn phát sinh lên cao trào, ngay cả hai kẻ đầu lĩnh như Giang Kỳ Sinh và Thôi Vạn Ngạn cũng có chút không đàn áp được.

Ngay tại thời điểm nội chiến bắt đầu phát sinh… bước ngoặt chuyển biến lại xuất hiện.

"Các ngươi đến xem, nơi này có thật nhiều người bị giam giữ!"

Đây là một cái lồng giam cực kỳ bí ẩn, nó nằm dưới đáy khe sâu thí luyện, không gian bên trong tương đối lớn, thậm chí còn lướn gấp mười lần mấy cái lồng giam của đám tu sĩ tham gia thí luyện.

Hơn nữa, cửa sắt của lồng giam lại không bị khóa...

Rất nhanh, hai mươi mấy người bọn họ đã xâm nhập vào bên trong, sau đó phát hiện toàn bộ những người ở nơi này đều đã hôn mê, y phục trên người lộn xộn...

"Cái túi to trên người bọn họ là gì vậy?"

"Là túi trữ vật!"

"Là túi cổ!"

"Trời ạ! Ta chỉ nhìn thấy mấy món này ở trên người sư phụ mà thôi."

"Phát tài rồi!"

Cả đám người lập tức hoan hô nhảy nhót, âm thanh vang như sấm dậy, truyền khắp khe sâu thí luyện.

Lúc này ở vị trí lưng chừng núi trên khe sâu thí luyện, Lý Thủy Đạo đang tĩnh toạ khôi phục pháp lực, Tô Tiểu Ngọc chợt xuất hiện trước mặt hắn, đưa ra lời mời liên thủ.

Lý Thủy Đạo cũng nghe được tiếng hoan hô nhảy nhót như sấm của nhóm người này, vì thế hai người lập tức ăn rơ với nhau, quyết định đi xuống đòi chia một chén canh.

Trong khi mấy người Lý Thủy Đạo theo đường núi đi xuống bên dưới, thì hai mươi mấy tu sĩ nhóm Giang Kỳ Sinh và Thôi Vạn Ngạn đang hối hả lao vào cướp đoạt bảo bối.

Bọn họ tìm ra rất nhiều túi trữ vật và túi cổ từ trên người những tu sĩ hôn mê, thậm chí bọn họ còn tìm được hơn hai trăm khối linh thạch từ bên trong túi trữ vật của một người.

Cứ như vậy, cả đám lập tức hoan hô nhảy nhót, giống như vừa nhặt được thiên đại bảo tàng.

"Này? Đây là thứ quỷ gì?" Đột nhiên một người rút ra một cây ngọc thước từ bên trong túi trữ vật. Vật ấy vừa xuất hiện đã lộ vẻ sáng ngời, khiến cho những âm thanh hoan hô nhảy nhót bên ngoài đột nhiên ngưng bặt, trên mặt ai nấy đều lộ vẻ bất an.

Ngọc thước!

Đây chính là dấu hiệu của tu sĩ Lễ đường.

Bình thường bên hông tu sĩ đều treo Công Huân bài, nhưng bên hông tu sĩ Lễ đường không có Công Huân bài, chỉ có ngọc thước.

"Những người này đều không phải tu sĩ bình thường."

"Cả đám người này đều là lãnh đạo có áo bào trắng, vì sao bọn họ lại cởi y phục, làm hại ta không nhận ra chứ?"

"Như vậy, chúng ta có thể lấy mấy thứ này hay không?"

Những âm thanh khe khẽ nói nhỏ vang lên...

Không khí trong đội ngũ dần dần trở nên khẩn trương, thậm chí còn có chút ngưng trọng.

Một luồng áp lực khó có thể nói rõ thành lời nhanh chóng bao phủ trong lòng mỗi thành viên trong nhóm bọn họ.

Bình Luận (0)
Comment