Lý Thủy Đạo trực tiếp đưa tay tới, đỡ vị cô nương này lại, rồi tỏ vẻ cực kỳ khiêm tốn lễ phép nói: "Cô nương cứ yên tâm, tại hạ Lý Thủy Đạo, tu sĩ của Thần Mộc thành Lý gia, nhất định sẽ bảo vệ cô nương và tất cả tu sĩ Lễ đường an toàn."
Lý Thủy Đạo chủ động nhắc tới thân phận của chính mình, đó là hi vọng tu sĩ Lễ đường có thể nhớ được công lao của hắn.
"Tên kia đã giết tộc thúc của ta, ngươi nhanh đi giết hắn!" Tiểu cô nương lộ sắc mặt tái nhợt chỉ vào một tráng hán bên trong nhà tù, nói.
Thuận theo phương hướng của ngón tay tiểu cô nương ấy, Lý Thủy Đạo và Tô Tiểu Ngọc lập tức trông thấy một nam nhân cao lớn.
Người nọ có thân hình cực kỳ hùng tráng, uy mãnh, cơ bắp nổi gồ ra ngoài, tựa như một ngọn núi đứng sừng sững ở nơi này. Khuôn mặt gã đầy vẻ hung ác mà dã man, bên trong đôi mắt lóe ra quang mang dữ tợn, giống như một con mãnh thú bị nhốt trong lồng.
"Người này tên Vương Thiên Diệt, tu luyện Cáp Mô Ngạnh Khí Công, đao thương bất nhập, rất khó đối phó, ngươi phải cẩn thận một chút." Cô nương nọ cất giọng trầm thấp mà khàn khàn, tràn ngập mỏi mệt và tuyệt vọng.
Lý Thủy Đạo mỉm cười, vẻ mặt không quá để ý, nói: "Cô nương cứ yên tâm, thuộc hạ Lý Thủy Đạo nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ."
Lý Thủy Đạo vẫn lộ vẻ cực kỳ khiêm tốn, lời nói cũng lễ phép kính cẩn vô cùng.
"Kỳ quái... vì sao hắn không chạy?" Tô Tiểu Ngọc đứng một bên, mở miệng hỏi, trên gương mặt non nớt mang theo vẻ nghi hoặc.
"Hắn chạy, phụ mẫu thân nhân của hắn đều sẽ chôn cùng." Lý Thủy Đạo cất giọng lạnh lùng nói.
Đây là quy củ!
Kẻ phản môn giết chết cả nhà.
Nếu đã gây đại họa ở tông môn, còn dám trốn tránh rời đi, sẽ diệt toàn tộc.
Nghe được lời nói của Lý Thủy Đạo, trên mặt nam tử kia lập tức xuất hiện một TSDEAwlQfKḳ cười khổ, sau đó, gã há to miệng, phát ra một tiếng hét đầy thê lương.
"A! ..." Tiếng kêu thê lương kéo dài thật lâu không ngớt.
Vương Thiên Diệt ngửa mặt lên trời thét dài như muốn phát tiết cảm giác bất cam trong lòng.
Đúng vậy, gã không thể chạy, chỉ có thể nhận lấy cái chết.
Đây là uy lực của "Thân tình, tình yêu, ân tình".
Chỉ có ma nhân vô tình chân chính mới có thể chặt đứt hết thảy những mối bận tậm này. Nếu chém không đứt, bản thân chỉ có thể cam chịu bị người sắp đặt, bị người điều khiển, trở thành một con gà bị nhốt trong lồng, chờ đến thời điểm người ta lôi ra làm lông, giết mổ, nấu nướng.
Sau khi thét dài, trong mắt Vương Thiên Diệt lập tức chảy ra hai hàng huyết lệ. Gã dứt khoát nhằm về phía Lý Thủy Đạo, giống như muốn liều lĩnh đâm đầu vào vách tường vận mệnh tối đen của đời mình.
Lúc ấy, hai tay Lý Thủy Đạo đang cầm Đại Ngư Kiếm, một bước đạp ra, thân hình như điện, kiếm quang lóe sáng, kiếm phong như tật phong, chọc thủng bầu trời đêm.
Kiếm pháp của hắn chuẩn xác mà vừa nhanh vừa mạnh, mang theo lực lượng không thể ngăn cản được.
Trường kiếm dị thường, linh quang bùng nổ, như Long cuộn mình, một khi chém ra ngoài, thế không thể đỡ.
Âm thanh phát ra do thân thể Vương Thiên Diệt bị kiếm phong xé rách, cứ một mực quanh quẩn bên trong nhà tù, thân hình gã lập tức như diều đứt dây, bay ngược ra ngoài, nặng nề đâm sầm vào vách tường cứng rắn.
Chỉ thấy một vết thương thật lớn xỏ xuyên qua thân thể gã, Cáp Mô Công đã bị phá công, máu tươi ào ào chảy, muốn ngừng cũng không ngừng được...
Tô Tiểu Ngọc nhìn thẳng vào thanh trường kiếm dị thường trong tay Lý Thủy Đạo. Thật hiển nhiên thanh trường kiếm có tạo hình giống như loan đao này cũng là một kiện pháp khí, nếu không, hắn tuyệt đối không thể chém ra một kiếm lại phá được Cáp Mô Ngạnh Khí Công trên người Vương Thiên Diệt nọ.
Có lẽ thanh kiếm này cũng giống Linh Xà Kiếm của nàng, là một kiện trung phẩm pháp khí.
Nghĩ vậy, nhưng Tô Tiểu Ngọc không hề lắm miệng hỏi han.
Lý Thủy Đạo vốn là một cường giả mạnh mẽ hơn nàng, kể cả sư tỷ, khi đối mặt hắn cũng chưa chắc đã có thể chiến thắng.
Lý Thủy Đạo chém giết Vương Thiên Diệt xong, đột nhiên từ bên trong khóe mắt hắn chảy ra một giọt lệ. Lệ nóng thấm vào hốc mắt, từ từ chảy xuống...
Trong khi đó, bàn tay hắn lại gắt gao nắm chặt chuôi kiếm, vì dùng sức quá độ mà các đốt ngón tay chuyển thành trắng bệch.
Vương Thiên Diệt đã chết, nhưng hắn vẫn phải tiếp tục sống. vẫn phải khom lưng uốn gối, nịnh nọt đám quyền quý của Ngũ Độc môn.
Lý Thủy Đạo rơi lệ, không chỉ đơn giản là "Thỏ tử hồ bi", càng bởi vì hắn đã thấy rõ chân tướng của thế giới này.
Cả thế giới này chính là những cái lồng gà, tầng trên đè lên tầng dưới, mà bọn họ chính là những con gà trong cái lồng gà ấy.
Nữ tử vừa được cứu vớt nọ, đi tới bên cạnh Lý Thủy Đạo, vẻ mặt nghi hoặc nhẹ giọng hỏi: "Vì sao ngươi khóc?"
Lý Thủy Đạo xoa xoa lệ trên khóe mắt.
Lúc này những tu sĩ Lễ đường giả chết bên trong nhà tù kia đều ngồi dậy, đưa ánh mắt tò mò nhìn Lý Thủy Đạo, chờ hắn giải thích.
Đột nhiên “Bùm” một tiếng, Lý Thủy Đạo trực tiếp quỳ một gối xuống: "Các vị đại nhân Lễ đường, thân phận của các ngươi tôn quý như thế lại bị một đám đồ đệ dã man không có mắt đối xử thậm tệ tới cỡ này, tim ta đau như bị đao cắt, bởi vậy nước mắt mới chảy ra."
"Các vị đại nhân, ta tên là Lý Thủy Đạo, tu sĩ Thần Mộc thành Lý gia. Các vị đại nhân có điều gì cần ta đi làm, cứ mở miệng phân phó, dù lên núi đao xuống biển lửa, ta cũng không ngại."
Nhóm tu sĩ Lễ đường kia đều gật đầu, hiển nhiên bọn họ đã bị những lời nói của hắn làm cảm động.
"Ngươi không cần làm gì cả, chỉ cần ở lại nơi này bảo vệ chúng ta là đủ rồi." Một người trong đó lập tức mở miệng sai sử.
"Xin các vị đại nhân cứ yên tâm, bất luận kẻ nào muốn xúc phạm tới các vị đại nhân, đều phải đạp qua thi thể của ta trước." Lý Thủy Đạo lộ vẻ trung thành và tận tâm nói.
Đêm tối bao phủ cả trang viên, bên trong bầu không khí yên tĩnh tràn ngập một chút cảm giác mát lạnh.
Kim Diện Lang Quân khoác lên mình kiện Linh Ẩn Sa mỏng manh, lặng yên lẻn vào một tòa trang viên thủ vệ sâm nghiêm, như quỷ mỵ.
Ánh mắt gã lập tức rơi vào bên trong một căn phòng cực lớn. Xuyên qua cửa sổ, có thể rõ ràng nhìn thấy những người mặc đồ trắng liên tục đi tới đi lui, bận rộn mà có trật tự.