Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 204 - Chương 204: Châu Xu Bí Điện Bị Hủy!

Chương 204: Châu Xu Bí Điện Bị Hủy! Chương 204: Châu Xu Bí Điện Bị Hủy!

Trong phòng có đặt từng cái khuôn đúc, bên cạnh khuôn là một nhóm tu sĩ cấp thấp đang nhập hồ sơ vào trong đó, quang mang màu lam nhanh chóng bùng lên, chiếu sáng cả gian phòng.

Nhưng thứ hấp dẫn ánh mắt người khác nhất lại chính là thứ được đặt tại trung tâm phòng. Đó là một cái bàn tính cực lớn có kết cấu phức tạp.

Vô số những viên ngọc châu đang tự do lăn lộn trên bàn tính, tản ra khí tức vô cùng thần bí.

Đây là "Châu Xu bí điện" trong truyền thuyết.

Hôm nay… cũng không biết vì nguyên nhân gì, rất nhiều tu sĩ Dung Linh cảnh của Chấp Pháp đường đều bị điều động đi cả rồi, khiến Kim Diện Lang Quân bắt được cơ hội.

Dựa vào Liễm Tức Thuật 《 Kim Thiềm Tỏa Khí Pháp 》 cao siêu của gã cùng với thượng phẩm pháp khí Linh Ẩn Sa, Kim Diện Lang Quân đã thành công đột nhập được vào cấm địa này.

Ngay sau đó, gã lập tức lấy ba viên Độc Hỏa Lôi Châu từ bên trong túi trữ vật ra, đây là một loại pháp khí bạo tạc mạnh mẽ, chỉ dùng được duy nhất một lần.

Chỉ cần ném mạnh nó ra ngoài, viên lôi châu này sẽ bộc phát ra uy lực không gì sánh kịp.

Gã nhẹ nhàng ném ba viên Độc Hỏa Lôi Châu ra ngoài, sau đó lại lặng yên, không một tiếng động bỏ chạy.

Rất nhanh sau đó, một tiếng nổ rung trời vang lên, Châu Xu bí điện nằm ngay trung tâm vụ nổ, liệt hỏa hừng hực phóng lên cao, vô số hạt châu trên bàn tính bị nổ vương vãi khắp nơi.

Vốn dĩ tu sĩ cấp thấp vốn đang bận rộn làm việc bên trong cũng trực tiếp ngã xuống dưới ánh lửa hừng hực và khói độc ngút trời.

Liệt hỏa hừng hực, cuồng phong gào thét, trong trang viên đầy rẫy khói độc kinh người, gay mũi.

Một luồng khói đặc cuồn cuộn phóng lên cao, những tu sĩ còn sống sót bên trong trang viên không ngừng rên la thảm thiết, kêu cha gọi mẹ không ngừng.

Kim Diện Lang Quân đã thoát khỏi hiện trường một quãng khá xa, mới ngừng chân lại, quay đầu, nhìn thoáng qua cảnh tượng nổ mạnh đằng sau, sau đó nhanh chóng biến mất trong màn đêm mịt mù.

...

Tại một cánh rừng bí ẩn, một mực bị tán cây rậm rạp xanh biếc bao trùm.

Gió nhẹ vi vu, lá cây phát ra âm thanh “Xào xạc”, giống như lời thầm thì bí mật của núi rừng.

Lam Thanh Quang đứng trong rừng, chăm chú nhìn về phía ánh lửa bốc lên khỏi tòa sơn trang phía xa xa, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng.

Bọn họ bố cục rã một năm trời, rốt cuộc cũng đạt thành mong muốn.

"Châu Xu bí điện" do Chấp Pháp đường tự mình kiến tạo đã bị phá hủy, hành động lần này đủ làm nội bộ của bọn họ rối loạn một đoạn thời gian kha khá.

Kể từ giây phút này, điểm công huân của Chấp Pháp đường đã hoàn toàn biến thành trò cười. Từ nay về sau Ngũ Độc môn chỉ có điểm công huân của tông môn, hoàn toàn không có khả năng tồn tại phái trong phái nữa.

Ba nhà "Đinh, Tần, Ma" này lại có thể tiếp tục yên tĩnh thêm một đoạn thời gian.

"Một đám vốn đảm nhiệm vai trò tay đấm giữ nhà hộ viện, lại có tính toán muốn lên làm chưởng quầy, các ngươi làm nổi sao? Ha ha ha ha..." Lam Thanh Quang không nhịn được, lập tức bật cười ha ha, tâm trạng vui sướng tột cùng.

Đột nhiên, một vị lang quân mặc hoa phục màu vàng lặng yên đi vào bên trong cánh rừng nọ. Khuôn mặt gã ánh lên màu kim loại vàng nhạt, ánh mắt sắc bén, lộ ra một luồng khí tức uy nghiêm và lãnh khốc.

Kim Diện Lang Quân chăm chú nhìn vào Lam Thanh Quang, lạnh lùng hỏi: "Ta đã hoàn thành nhiệm vụ, vật phẩm của ngươi đâu?"

Lam Thanh Quang nhàn nhạt cười cười, nhanh chóng lấy ra một cuốn bí điển mang phong cách cổ xưa từ bên trong túi trữ vật. Trên cuốn bí điển này có rất nhiều dấu vết của năm tháng, tản ra một luồng khí tức thần bí, vừa nhìn đã biết đây là hàng chính phẩm, tuyệt đối không phải hàng giả.

Kim Diện Lang Quân thoáng có chút kích động, vươn tay tiếp nhận cuốn bí điển kia, nhanh nhẹn lật xem vài cái. Tuy thời gian có hạn, chưa cẩn thận nghiền ngẫm, nhưng gã vẫn có thể nhận ra nội dung bên trong đều là thật.

Người Lam gia rất cao ngạo!

Sẽ không động tay động chân vào chuyện này.

"Còn Tần Ngọc Nga đâu?" Kim Diện Lang Quân chuyển ánh mắt về phía Lam Thanh Quang, lại dò hỏi.

"Tần Ngọc Nga ư? Ngày mai chúng ta sẽ đưa nàng đến quý phủ của ngươi, ngươi cứ yên tâm." Lam Thanh Quang cất giọng mang theo một phần nhã nhặn.

Kim Diện Lang Quân gật gật đầu, cũng không nói năng gì thêm đã xoay người rời đi, lại một lần nữa dung nhập vào trong đêm tối.

Bóng dáng gã dần dần biến mất bên trong cánh rừng rậm rạp, giống như chưa từng xuất hiện ở nơi này.

Khóe miệng Lam Thanh Quang khẽ cong lên, lộ ra một mảnh ý cười âm trầm.

Trời đã sáng...

Lý Thủy Đạo trung thành và tận tâm vẫn một mực canh giữ trước người nhóm tu sĩ Lễ đường.

Tuy lúc này, y phục trên người hai mươi mấy tu sĩ Lễ đường có chút không chỉnh tề, rối loạn, cả đêm không được ngủ, nhưng rốt cuộc, bọn họ cũng nhận được sự tôn trọng tương ứng với mình.

Một thiếu nữ xinh đẹp mang theo vẻ mặt nũng nịu đi đến bên người Lý Thủy Đạo, cố lấy dũng khí nói: "Chào ngươi, ta là Lam Linh Nhi."

"Xin hỏi cô nương có chuyện gì không?"

"Ngươi... đã có hôn phối hay chưa?" Khi hỏi ra câu này, gương mặt Lam Linh Nhi đã đỏ đến mức có thể chảy máu.

Lý Thủy Đạo thoáng sửng sốt một giây, sau đó nhã nhặn trả lời: "Lam cô nương, thật vui khi biết ngươi. Nhưng ta đã có một thê tử phàm nhân, gia tộc thay ta an bài xong rồi."

Lam Linh Nhi nghe vậy, trong mắt hiện lên một tia mất mát, nàng lập tức xoay người chạy đến bên cạnh phụ thân mình, nước mắt tràn mi.

Đúng lúc này, một trung niên nam tử mặc trên người một bộ trường bào hoa lệ chậm rãi đi tới trước mặt đám tu sĩ Lễ đường, có mấy tu sĩ Chấp Pháp đường mặt xám mày tro đi theo đằng sau.

"Chưởng môn." Tô Tiểu Ngọc vội vàng hành lễ nói.

Người này chính là chưởng môn Lam Cảnh Đức của Ngũ Độc môn.

Tới đây, Lý Thủy Đạo mới ý thức được mấy vị đại nhân vật đã đến nơi này rồi, hắn lập tức quỳ một gối xuống, ôm quyền nói: "Cung nghênh chưởng môn."

Lam Cảnh Đức không buồn liếc mắt nhìn hắn, chỉ lạnh nhạt mở miệng hỏi, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì.

Tuy nhóm tu sĩ Lễ đường đang có mặt trong này đều là hàng thứ xuất của Lam gia, nhưng nói gì thì nói, bọn họ cũng là tộc nhân Lam gia, một gia tộc tu tiên nhất định phải đề cao tình đoàn kết, nếu không chắc chắn sẽ sụp đổ, người bên ngoài chưa đến chèn ép, tự bên trong đã cửa nát nhà tan rồi.

Bình Luận (0)
Comment