"Thất phòng lão cửu đã chết, bị một đám người dùng loạn đao đâm chết, sau đó bị một tên đáng giết ngàn đao trực tiếp xé sống thành hai nửa... Thật sự là thê thảm mà..."
"Đêm qua, đột nhiên có tu sĩ đánh ngất chúng ta, lại giam giữ chúng ta ở trong này..."
"Những tu sĩ Chấp Pháp đường kia, không biết đêm hôm bọn họ bị làm sao, làm hại chúng ta bị giam giữ."
"Nếu không có vị huynh đệ này, chỉ sợ chúng ta đã bị đám tu sĩ liều mạng của tiểu gia tộc kia giết sạch rồi..."
Nhóm tu sĩ Lễ đường ở bên trong khe sâu thí luyện lập tức gào khóc.
Tuy bọn họ đã quen nhìn người khác vào sinh ra tử, nhưng tới khi tình thế sinh tử nguy hiểm nọ rơi xuống trên người chính mình, ai nấy đều run sợ, nức nở khóc than, nước mắt nước mũi giàn giụa.
Chưởng môn Lam Cảnh Đức dịu giọng an ủi tộc nhân, nhưng ở chỗ sâu trong đáy mắt lại tràn ngập vẻ khinh thường.
Những người này đều là tộc nhân đã bị Lam gia đào thải ra ngoài, trong lòng bọn họ quá hèn nhát, dù có bao nhiêu tài nguyên tu luyện, cũng chỉ là một đám phế vật mà thôi!
Bọn họ vốn không xứng với họ Lam!
Nếu không phải ông ta nể nang một chút thân tình huyết mạch, nếu không phải tất cả mọi người đều phải tới bái lạy hương khói một cái từ đường dòng họ chung, sao chức vụ béo bở trong Lễ đường này lại đến lượt đám phế vật như bọn họ tới làm?
Tuy Lam gia bọn họ chính là đệ nhất thế gia, nhưng trong nội bộ có nhiều phế vật như này cũng sẽ trở thành trói buộc.
"Không sao nữa rồi, các tộc nhân, các ngươi cứ yên tâm, Lam gia ta nhất định sẽ nghiêm trị hung thủ, làm đúng môn quy!" Chưởng môn Lam Cảnh Đức cất giọng hào sảng, hữu lực nói.
"Những kẻ làm loạn tối hôm qua đều bị giết cả rồi, ngươi cần phải tiêu diệt gia tộc bọn họ!" Một tu sĩ cao tuổi trong đó lên tiếng nói.
Chưởng môn Lam Cảnh Đức khẽ nhướng mày, hiện giờ đại kế của gia tộc đã thành, đương nhiên muốn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hoá không, sao có thể tái tạo phong ba nữa?
"Yên tâm đi, việc này cứ giao cho Chấp Pháp đường xử trí." Lam Cảnh Đức thuận miệng nói cho có lệ.
"Mặt khác, vị tiểu huynh đệ này đã bảo vệ chúng ta, ngươi nhất định phải trọng thưởng cho hắn."
Chưởng môn Lam Cảnh Đức lập tức hỏi: "Ngươi tên là gì?"
"Bẩm môn chủ đại nhân, ta tên là Lý Thủy Đạo, chính là tộc nhân của Thần Mộc thành Lý gia."
"Sư thừa là người nào?"
"Ách... Kim Diện Lang Quân." Lý Thủy Đạo thực sự không muốn nhắc đến cái tên Kim Diện Lang Quân kia, đáng tiếc là hắn cũng không còn cách nào khác, chuyện này đã sớm bị ghi chép trong hồ sơ rồi.
"Tốt! Ngươi làm tốt lắm, đối với công thần, bổn môn chắc chắn sẽ trọng thưởn. Lần này, bổn tọa không chỉ khen thưởng cho ngươi, còn khen thưởng cho gia tộc của ngươi nữa."
Lý Thủy Đạo khiêm tốn cúi đầu, nói: "Môn chủ đại nhân, ta chỉ bỏ ra một chút lực lượng nho nhỏ, không cần đại nhân trọng thưởng."
"Không được! Ngũ Độc môn ta nhất định phải thưởng phạt phân minh, như vậy mới có thể khuyến khích càng nhiều đệ tử làm đúng hơn. Ở bất cứ thời điểm nào, quy củ cũng là thứ không thể bừa bãi được." Lam Cảnh Đức lộ vẻ mặt nghiêm túc nói.
"Đệ tử nhất định sẽ không ngừng cố gắng, dốc hết toàn lực lập công cho bổn môn!"
"Tốt lắm." Lam Cảnh Đức vui mừng nói.
Chúng tu sĩ xung quanh cũng reo hò ủng hộ.
Sau khi khe sâu thí luyện chấm dứt, hơn ba mươi người gồm Lý Thủy Đạo, Lý Thủy Long và Lý Nhất Quân đều bị dẫn rời khỏi khe sâu, bố trí ở bên trong một viện tử bên ngoài Thí Luyện đường.
Viện tử này không quá lớn, nhưng nhân số khá đông, mọi người đành phải chen chúc ở cùng một chỗ. Trên mặt ai nấy đều mang theo vẻ e ngại, ánh mắt cố ý lảng tránh Lý Thủy Đạo.
Đơn giản là không ít người đang có mặt trong này đều bị Lý Thủy Đạo “mở nắp hộp” rồi. Đầu tiên là Lý Thủy Long và Lý Nhất Quân lộ mặt, lừa bọn họ để lộ đồng tham ra ngoài, sau đó Lý Thủy Đạo vọt vào, cho một quyền đánh ngất.
Lý Thủy Đạo cũng không thích loại ánh mắt này, hiện giờ hắn chỉ muốn làm một tảng đá bình thường, không hề thu hút.
Tới cuối cùng, để tránh né loại ánh mắt đầy e ngại ấy, Lý Thủy Đạo đã chủ động trốn ra đằng sau một gốc đại thụ trong sân, nhắm mắt dưỡng thần.
Một lát sau, một nữ tử dáng người thanh thoát, xinh đẹp đi tới tiểu viện.
Nàng này đúng là Bạch Liên Hoa.
"Tiểu thư muốn gặp ngươi." Bạch Liên Hoa chỉ nói đúng năm chữ ngắn gọn.
Lý Thủy Đạo gật gật đầu, lập tức đi theo Bạch Liên Hoa rời khỏi tiểu viện.
Hai người bọn họ nhanh chóng đi tới một gian thư phòng lịch sự tao nhã, Lam Hoa Ảnh đang ngồi bên trong.
Lam Hoa Ảnh với vẻ mặt hồng hào, mỉm cười nói: “Ta đã nghe nói chuyện của ngươi bên trong khe sâu thí luyện rồi, ngươi làm tốt lắm."
“Phân ưu thay tiểu thư là chuyện ta phải làm." Lý Thủy Đạo khiêm tốn nói.
Lam Hoa Ảnh nhã nhặn gật gật đầu: "Trong khoảng thời gian này, tông môn sẽ xảy ra một vài chuyện trọng đại, ngươi có thể tạm thời ở lại nơi này, và phải nhớ kỹ, tuyệt đối không được quay về động phủ của Kim Diện Lang Quân."
"Đa tạ sư tỷ." Lý Thủy Đạo lộ vẻ mặt cảm kích nói.
Sau khi rời khỏi thư phòng của Lam Hoa Ảnh, Bạch Liên Hoa lại đưa hắn quay về tòa tiểu viện năm trước.
Nơi có chiếc giếng cổ và một gốc đại thụ già nua...
Nhưng lần này, rõ ràng là tiểu viện này đã được người ta quét dọn sạch sẽ, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá rơi xuống dưới đất, chiếu sáng cả tiểu viện thanh u.
Trong phòng có đặt một cái bàn gỗ lim thanh lịch cùng mấy chiếc ghế bằng gỗ đàn, trên tường có treo một bức họa sơn thuỷ, núi đá thanh lệ, sóng gợn lăn tăn nhộn. Hết thảy những điều này đều mang đến cho Lý Thủy Đạo một loại cảm giác yên lặng và thoải mái.
Cách một năm, hắn lại có dịp đi đến nơi này.
Nhưng mọi chuyện còn quá mới mẻ, như vừa hôm qua...
Bước vào khung cảnh quen thuộc, yên ả thế này làm Lý Thủy Đạo có cảm giác an tâm hơn nhiều. Nhưng nguyên nhân khiến hắn an tâm nhất, vẫn là không có ai hạn chế mình. Hắn có thể tự do rời đi, nghĩa là Lam Hoa Ảnh không định giam lỏng hắn.
Nửa ngày sau, Lý Thủy Đạo tìm được Lý Thủy Long và Lý Nhất Quân, cũng mời hai vị huynh đệ một tàn một mù này bước vào tiểu viện của mình làm khách uống trà.
Bên trong một căn phòng nhỏ mộc mạc mà yên tĩnh, có đặt một cái bàn gỗ cùng mấy cái ghế trúc, đưa mắt ra ngoài cửa sổ, có thể nhìn thấy dãy núi và dòng suối chảy xa xa.
Ba người ngồi xuống, Lý Thủy Đạo nhanh nhẹn pha trà cho hai huynh đệ.