Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 227 - Chương 227: Không Phục Phải Không? Vậy Đến Thử Xem!!!

Chương 227: Không Phục Phải Không? Vậy Đến Thử Xem!!! Chương 227: Không Phục Phải Không? Vậy Đến Thử Xem!!!

"Kiếm và đao của các ngươi chính là thứ lực lượng cuối cùng có thể vận dụng để đối mặt với ma tu!"

"Trên đường đi không nên nói chuyện với bất cứ một người xa lạ nào, cũng không được tin tưởng bất cứ ai! Nếu nghe được thanh âm kêu cứu của một nữ tử nhu nhược thì phải làm thế nào?" Lý Thiên Dịch cao giọng hỏi.

"Không để ý tới nàng!" Bốn đệ tử khác bao gồm Lý Thủy Đình, Lý Hạo Thanh, Lý Nhất Thành và Lý Nhất Phong cùng đồng thanh trả lời.

"Nếu gặp phải cao thủ đang chiến đấu sinh tử ở cách đó không xa thì làm thế nào?"

"Quay đầu bỏ chạy, không tham bảo vật!" Bốn đệ tử lại cùng đồng thanh trả lời.

"Nếu có người xa lạ muốn lập nhóm cùng các ngươi tới bí cảnh thăm dò bí mật, thu hoạch bảo vật thì nên làm thế nào?"

"Không có cái bánh nhân thịt nào tự nhiên từ trên trời rơi xuống, chúng ta không tin!"

"Nếu hắn tìm mọi cách muốn dụ dỗ các ngươi đi?"

"Chúng ta sẽ tìm cơ hội giết hắn rồi bỏ chạy!"

"Tốt lắm! Các ngươi muốn sống nhất định phải theo sát sau lưng ta, chỉ có ta mới đủ thực lực bảo vệ các ngươi." Lý Thiên Dịch hùng hồn nó, nước miếng bay tứ tung.

Bốn đệ tử khác đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để xuất phát, chỉ một mực thành thành thật thật đứng thẳng tại Luyện Võ Đường, trên mặt đều toát ra vẻ kính sợ đối với Lý Thiên Dịch.

Đột nhiên, một đệ tử mặc áo sợi đay vội vàng chạy tới, nhỏ giọng nói: "Thiên Phong trưởng lão muốn tìm ngài."

Lý Thiên Dịch quay đầu nhìn lại, lập tức trông thấy một vị trung niên mặc áo gấm, đang đứng bên ngoài thí luyện tràng.

Người nọ đúng là Lý Thiên Phong.

Lý Thiên Dịch không dám chậm trễ, lập tức bỏ lại bốn tên đệ tử trên Luyện Võ Trường, ngay cả dặn dò cũng không kịp nói một câu, đã nhanh chóng chạy về phía Lý Thiên Phong rồi.

Khuôn mặt vừa rồi còn đầy vẻ nghiêm túc, thoắt cái đã chuyển thành nịnh nọt.

"Thiên Phong sư huynh, sao lại tự mình tới tìm ta thế này? Nếu có việc việc gì chỉ cần huynh cho người khác tới nói với ta một tiếng, không phải là được rồi sao?" Lý Thiên Dịch nhiệt tình nói.

Lý Thiên Phong đứng ở bên cạnh gã, cất giọng nhã nhặn nói: "Gia tộc có bố trí mới, lần này ngươi không cần đi nữa, sẽ có người khác tới thay thế ngươi."

"Là ai thay ta đi?" Lý Thiên Dịch lộ vẻ kinh ngạc hỏi.

"Lý Thủy Đạo." Lý Thiên Phong nhàn nhạt nói.

"Cái gì? Hắn chỉ là tên mao đầu tiểu tử, gia tộc lại yên tâm để một tên mao đầu tiểu tử đi trấn thủ kho tài nguyên bí mật quan trọng như vậy sao?"

"Ngươi đánh không lại hắn." Lý Thiên Phong bình tĩnh nói, nhưng nội dung của câu nói này lại giống hệt một con dao nhỏ cắm vào sự tự tôn của đối phương.

"Sư huynh chớ nói đùa, dù ta không quá am hiểu đạo pháp nhưng đồng tham lại đạt tới nhất giai thượng phẩm rồi, chỉ cần độc vân vừa phun ra là hắn sinh tử lưỡng nan."

"Đồng tham của hắn là thiềm thừ cũng có thể phun ra nuốt vào độc vân, ngũ hành thủy khắc hỏa, sơn mãng kia của ngươi căn bản không phải đối thủ của hắn."

"Không thể nào! Hiện giờ Lý Thủy Đạo mới được mười bảy tuổi, vậy mà tu vi của hắn đã đạt tới Thông Linh hậu kỳ rồi?" Lý Thiên Dịch hoàn toàn khiếp sợ.

"Cho nên mới nói, chuyện hắn lập được công lớn ở tông môn, cũng không phải không có đạo lý. Một thiên tài chân chính há có thể ước đoán theo lẽ thường? Nếu ngươi không phục, có thể tới tìm hắn luận bàn một phen, nhưng mà ta khuyên ngươi tốt nhất là đừng có đi. Nếu bị một tên vãn bối dạy bảo ngay trước mặt một đám vãn bối, e rằng về sau này, mặt mũi của ngươi cũng chẳng có chỗ mà giấu đi đâu." Lý Thiên Phong nhàn nhạt nói.

Lý Thiên Dịch nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ giãy giụa không thôi, sau khi suy tư thật lâu, mới nói: "Tu vi của sư huynh cao hơn ta nhiều, nếu sư huynh đã nói ta đánh không lại hắn, thì khẳng định là ta không phải đối thủ của hắn rồi. Ta xin tiếp nhận sự an bài của gia tộc, nhưng xin cho ta quay lại nói vài lời với đám vãn bối một lát.”

Lý Thiên Phong gật đầu.

Lý Thiên Dịch nhanh chóng trở lại thí luyện tràng...

Vẻ mặt gã tràn đầy tiếc nuối, cứ một mực im lặng hồi lâu không nói gì, cuối cùng mới nhẹ giọng nói với bốn người Lý Thủy Đình, Lý Hạo Thanh, Lý Nhất Thành và Lý Nhất Phong: "Lần này, ta không thể làm bạn với các ngươi cùng đi Kim Thứ sơn bí phủ, gia tộc đã quyết định phái người khác dẫn các ngươi đi rồi. Trên đường, nhớ bảo trọng."

Gã nói xong sau liền xoay người rời khỏi Luyện Võ Trường.

Bên trong một gian mật thất, Lý Thiên Phong nhanh chóng lấy vài món vật phẩm từ bên trong một cái túi trữ vật có thêu ba chữ "Thần Mộc Lý" ra, những món này bao gồm: Ba bình Hành Khí đan, một trăm bao Tử Độc tán, năm trăm tiền ngọc cùng với hai túi linh mễ, sau đó giao mấy thứ này cho Lý Thủy Đạo rồi nói: "Các ngươi phải trấn thủ ở bí phủ một năm, thời gian lâu dài, điều kiện không được như ở nhà, cho nên gia tộc tuyệt không keo kiệt đối với những đệ tử trấn thủ ở bên ngoài."

"Ba bình Hành Khí đan này, mỗi bình có hai mươi hạt, để ngươi tự do phân phối. Về phần một trăm bao Tử Độc tán, ngươi đã không cần đến nó thì hãy đưa cho đám người Lý Thủy Đình. Ngươi có thể mỗi tháng phát một lần, cũng có thể đưa hết trong một lần cho bọn họ."

"Năm trăm tiền ngọc này là khoản lộ phí gia tộc cho các ngươi tiêu xài trong chuyến đi này, nếu dùng không xong, thì tùy người chủ trì là ngươi tự do phân phối. Còn hai túi linh mễ, nếu ăn hết gia tộc có thể đưa thêm, các ngươi không cần phải lo lắng."

"Đa tạ Thiên Phong thế bá." Lý Thủy Đạo ôm quyền nói.

Người chủ trì có quyền lợi điều phối tài nguyên, an bài nhân thủ, đó là nguyên nhân Lý Thủy Đạo phải làm thủ lĩnh.

Một lát sau...

Lý Thiên Phong dẫn theo Lý Thủy Đạo đi tới trước mặt mọi người. Ánh mắt Lý Thủy Đạo đảo qua bốn đệ tử khác trên sân, lạnh lùng nói: "Lần đi Kim Thứ sơn bí phủ này, ta chính là người sẽ dẫn bọn ngươi đi."

Bốn người khác không khỏi đưa mắt nhìn nhau, Lý Hạo Thanh thấy tuổi tác của Lý Thủy Đạo còn nhỏ hơn mình, lập tức bất mãn nói: "Ngươi là ai? Ngươi dựa vào cái gì để dẫn nhóm bọn ta đi?"

Lý Thủy Đạo cười lạnh một tiếng, chẳng thèm trả lời, chỉ nói đơn giản hai câu: "Không phục phải không? Vậy đến thử xem."

Bình Luận (0)
Comment