Thanh âm của hắn lạnh như băng mà kiên định, tràn ngập tự tin và ngạo mạn.
Sao Lý Hạo Thanh có thể chịu được sự khiêu khích trắng trợn này? Đã bừng bừng nổi giận.
"Được..." Nhưng lời còn chưa nói hết, gã lại bị Lý Nhất Thành và Lý Nhất Phong vội vàng xông tới che cái miệng lại.
"Hạo Thanh lão ca, người này chính là Lý Thủy Đạo." Lý Nhất Thành nhỏ giọng nói.
Lý Hạo Thanh nghe xong vẻ mặt đầy khiếp sợ, lập tức chuyển giọng cung kính hỏi: "Ngươi chính là người hai ngày trước vừa bẻ gãy Trấn Long Kiếm của Hạo Dương công tử, Lý Thủy Đạo?"
Lý Thủy Đạo có chút sửng sốt, nghe đối phương nhắc tới chuyện này, hắn mới nhớ ra, rồi không chút do dự đã quay đầu nhìn về phía Lý Thiên Phong, ôm quyền nói: "Thiên Phong thế bá, hai ngày trước là ta lỗ mãng, đã làm hỏng pháp khí của công tử, ngày sau có khả năng nhất định sẽ bồi thường."
Lý Thiên Phong mỉm cười nói: "Chuyện này ta đã sớm biết rồi, là khuyển tử học nghệ không tinh, làm trò hề cho thiên hạ, được Thủy Đạo trưởng lão dạy bảo là tốt, về phần bồi thường, ngươi không cần nhắc lại nữa!"
Hai người đều vô cùng khách khí với nhau.
Chuyện này khiến Lý Thủy Đình cùng với Lý Hạo Thanh, Lý Nhất Thành, Lý Nhất Phong vốn là người cùng thế hệ, tuổi tác xấp xỉ với Lý Thủy Đạo chỉ biết nhìn mà ngơ ngác, sững sờ.
Lý Thiên Phong nói với bốn người bọn họ: "Gia tộc đã quyết định để Lý Thủy Đạo dẫn bọn ngươi cùng xuất phát tới Kim Thứ sơn bí phủ rồi. Hắn chính là người chủ trì bí phủ."
"Đây là thủ dụ do tộc trưởng ký phát, sau khi tới bí phủ, ngươi giao vật ấy cho Lý Thiên Hổ, hắn tự biết nên làm như thế nào." Lý Thiên Phong dặn dò đám người Lý Thủy Đình xong, lại giao một phong mật thư đã được dán kỹ cho Lý Thủy Đạo.
"Đa tạ."
"Mau chóng xuất phát đi." Lý Thiên Phong lại lên tiếng nhắc nhở.
"Xin Thiên Phong trưởng lão cứ yên tâm."
Lý Thiên Phong gật gật đầu, rồi tiêu sái xoay người rời đi.
Lý Thủy Đạo nhìn theo bóng dáng đối phương rời đi, trong lòng thầm nghĩ vị trưởng lão này cũng có vài phần tâm cơ, tuy không thể bằng được tộc trưởng Lý Hải Mặc, nhưng vẫn khá hơn nhi tử Lý Hạo Dương của ông ấy rất nhiều.
Lý Thủy Đạo đứng trước mặt đám người Lý Thủy Đình, suy tư một lát, lại hỏi: "Các ngươi có biết đường không?"
Bốn người khác đưa mắt nhìn nhau.
"Trước kia ta từng đi qua nơi đó một lần, nhưng đó là đi theo Thiên Hổ trưởng lão, cả đường chỉ để ý cắm đầu theo sát phía sau, thật sự không nhớ kỹ đường đi như thế nào." Lý Hạo Thanh gãi đầu nói.
Lý Thủy Đạo quay đầu nhìn về phía hai người khác, hắn đã sớm biết Lý Thủy Đình chưa bao giờ đi qua bí phủ nên cũng lười hỏi nàng.
Hai huynh đệ Lý Nhất Thành và Lý Nhất Phong cùng đồng thanh nói: "Chúng ta chưa bao giờ đi qua Kim Thứ sơn."
"Các ngươi chờ một chút, ta đi hỏi cho rõ vị trí của bí phủ."
"Đạo huynh, muội có bản đồ." Lý Thủy Đình lấy một tấm bản đồ cũ kĩ từ trên người xuống, mở ra xem. Trên tấm bản đồ này có đánh dấu rất rõ ràng địa danh các vùng cũng như tên gọi của núi non sông ngòi.
"Được! Chúng ta xuất phát đi."
Cứ như vậy, năm người Lý Thủy Đạo, Lý Thủy Đình, Lý Hạo Thanh, Lý Nhất Thành và Lý Nhất Phong đều mặc áo xanh, cưỡi khoái mã, ăn mặc giống hệt một nhóm lữ khách giang hồ bình thường, rong ruổi trên quan đạo rộng lớn, tư thế hiên ngang, oai hùng.
Ttiếng vó ngựa ồn ào phá tan sự yên lặng của núi rừng.
Gió thổi mái tóc dài của bọn họ một mực tung bay trong không khí, giống như từng lá chiến kỳ hào hùng, ngạo nghễ.
Không đến nửa ngày sau, bọn họ đã đi tới một trạm dịch dưới chân Kim Thứ sơn.
Trạm dịch là nơi dừng chân để ngựa nghỉ ngơi, đồng thời cũng là nơi muốn lên núi nhất định phải đi qua.
"Đại sư huynh, qua trạm dịch này là đường núi gập ghềnh khó đi, ngựa của chúng ta đều là khoái mã rong ruổi trên quan đạo, căn bản không đi trên sơn đạo được, chỉ có thể dùng giá thấp bán cho trạm dịch mà thôi." Lý Hạo Thanh nói lại tình hình cho Lý Thủy Đạo.
"Vậy đệ tới an bài đi, trước khi lên núi, nhớ chuẩn bị cơm ăn, lương khô nhiều một chút, đề phòng bất trắc."
"Vâng." Lý Hạo Thanh gật đầu nói.
Nơi bọn họ muốn tới chính là bí phủ của gia tộc, điểm tài nguyên bí mật như vậy một khi bị người bên ngoài biết được, chắc chắn sẽ có những gia tộc tu tiên khác tới cướp đoạt, bởi vậy muốn đi qua bên đó, bọn họ nhất định phải che giấu tung tích.
Lại nói, trải qua một hồi thương nghị, bốn người khác đã thống nhất gọi Lý Thủy Đạo là đại sư huynh, còn Lý Thủy Đạo sẽ gọi bọn họ là sư đệ sư muội. Không những thế, bọn họ sẽ tự xưng mình là người của một môn phái bí ẩn không biết tên trên giang hồ.
Trên cửa trạm dịch có một tấm bảng gỗ rất lớn, bên trên viết mấy chữ to "Trạm dịch Kim Thứ sơn".
Trước cửa có mấy người dịch đinh đang bận rộn, bọn họ mặc chế phục thống nhất, trong tay cầm roi ngựa, không ngừng hối hả bận rộn, vừa chăm sóc ngựa vừa tiếp đãi quý khách.
Sau khi năm người Lý Thủy Đạo xuống ngựa, một dịch đinh trẻ tuổi lập tức chủ động tiến đến nghênh đón bọn họ, trên mặt gã mang theo nụ cười tươi đầy nhiệt tình.
"Năm vị khách quan tới đây muốn ăn lót dạ hay là ở trọ?" Dịch đinh khách khí hỏi han.
"Chúng ta muốn ăn một bữa cơm ở đây, cũng thuận tiện chuẩn bị chút lương khô mang theo đi đường."Lý Hạo Thanh nói.
Dịch đinh gật đầu, mỉm cười trả lời: "Mời các vị khách quan đi theo ta vào bên trong ngồi."
Năm người bọn họ nhanh chóng đi theo dịch đinh, tiến vào trong đại sảnh ngồi chờ.
Lý Hạo Thanh đi tìm một dịch đinh thương lượng chuyện bán ngựa, còn Lý Thủy Đình và hai người khác bắt đầu gọi món.
"Cho một bầu rượu."
"Một đĩa thịt."
"Lại thêm một đĩa rau xanh."
"Một đĩa nấm rừng, không cần xào, rửa sạch, chỉ cần thái miếng chấm tương là được."
...
Lý Thủy Đạo mở bản đồ trong tay ra, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào những chữ nhỏ chằng chịt trên đó. Hắn nnhìn từ Đông sang Tây, lại từ Nam nhìn sang Bắc, nhưng không hề nhìn thấy vị trí của bí phủ.
Hắn nhíu mày, lập tức kéo Lý Thủy Đình tới bên cạnh.
"Bên trên này không có vị trí bí phủ?" Lý Thủy Đạo nhỏ giọng hỏi.
Lý Thủy Đình cũng nhỏ giọng trả lời: "Dựa theo yêu cầu của tộc quy, bí phủ là nơi tài nguyên quan trọng của gia tộc nên không được đánh dấu trên bản đồ, nếu không một khi vị trí bí phủ bại lộ, chỗ tài nguyên này có khả năng sẽ không còn thuộc về Lý gia chúng ta nữa."