Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 230 - Chương 230: Đóng Cửa Lại Thả Chó Săn!!!

Chương 230: Đóng Cửa Lại Thả Chó Săn!!! Chương 230: Đóng Cửa Lại Thả Chó Săn!!!

"Điền gia kia thật hào phóng, số tiền thưởng quá mức kinh người, nhưng chúng ta thực sự chỉ đi ngang qua Kim Thứ sơn, không có hứng thú đối với chuyện trừ ma vệ đạo này, càng không có năng lực lấy được một vạn tiền ngọc kia. Cô nương có thể đi rồi." Lý Thủy Đạo trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.

Bốn người khác đều gật đầu, bọn họ nhớ những lời đã nói trước khi xuất phát, không nói chuyện với người xa lạ, không tin tưởng những kẻ bên ngoài.

Dương Lăng Phượng cũng không nói gì thêm, vừa trở lại chỗ ngồi của mình, lập tức thấp giọng nói với Dương Lăng Cuồng: "Nhóm người trẻ tuổi này rất kín miệng, nhưng hẳn là bọn họ không đến đây vì nữ ma tu kia."

"Đại ca, tòa Kim Thứ sơn này lớn như vậy, rất khó tìm được nữ ma tu kia. Chúng ta có nên..."Dương Lăng Thiết lộ vẻ mặt đầy sát khí nói.

Dương Lăng Cuồng lắc lắc đầu: "Những thế gia đệ tử này không thể tùy tiện xuất hành nếu chỉ dựa vào một nhóm phế vật như vậy, khẳng định là bên ngoài vẫn còn cao thủ đi theo âm thầm bảo vệ. Chúng ta không nên tự tìm phiền toái cho mình. Tóm lại, lần này chúng ta vào núi, chỉ cần gặp được nữ tử hành động một mình, thì tám chín phần mười đó là nữ ma tu kia. Đến lúc đó cứ ra tay, thà giết lầm còn hơn bỏ sót."

"Huynh trưởng, vì sao chúng ta không ở lại nơi này ôm cây đợi thỏ?"Dương Lăng Phượng ở một bên hỏi.

"Đúng vậy, căn cứ vào tình báo, tu vi của nữ ma tu kia còn chưa đạt tới Dung Linh cảnh, không thể ích cốc, chỉ cần nàng ta ăn hết lương khô, khẳng định sẽ đến."

"Nhưng ai có thể cam đoan nàng ta sẽ lựa chọn trạm dịch này?"

"Cái này cần phải dựa vào vận khí, nhưng vẫn đỡ hơn chúng ta đi tìm kiếm lung tung trong núi." Dương Lăng Phượng vẫn kiên trì với ý nghĩ của chính mình.

Dương Lăng Cuồng vươn một ngón tay, nhẹ nhàng gõ xuống bàn, khiến cho những tiếng tranh cãi của mọi người lập tức lắng xuống. Sau đó, gã đưa ánh mắt nhìn lên lầu, nói: "Các ngươi xem, người ngồi trên lầu hai kìa."

Mọi người thuận theo ánh mắt của gã nhìn qua. Chỉ thấy trên đó là một nam tử mặc trang phục của dịch đinh, đang cà lơ phất phơ trái rung phải lắc, không có một chút nghiêm túc nào cả.

"Một tên dịch đinh bình thường?"

"Một dịch đinh bình thường có thể nhàn hạ ung dung như vậy?"

Dương Lăng Phượng lộ vẻ mặt kinh ngạc hỏi: "Đại ca, ý của huynh là người này?"

"Đừng nói ra miệng, trong lòng hiểu là được rồi, tránh chuốc vạ vào thân." Dương Lăng Cuồng lập tức nhắc nhở.

Mọi người đều im lặng xuống.

Đúng vậy, bọn họ có thể nghĩ ra phương pháp ôm cây đợi thỏ, chẳng lẽ cao thủ Điền gia lại không nghĩ ra?

"Kim Thứ sơn hiểm trở dị thường, nơi nơi đều là vách núi đá thẳng đứng, trên đường lên núi chẳng mấy khi thấy người. Hơn nữa, trên mỗi một đoạn đường lên núi đều có trạm dịch, chỉ cần canh giữ trạm dịch chính là đóng chặt cửa rồi. Đóng cửa lại thả chó săn, tự nhiên

Dương Lăng Phượng nhíu mày, đại ca nói những lời này chính là so sánh bọn họ với chó săn, khiến trong lòng nàng có chút không vui: "Thế vì sao chúng ta lại cam lòng để người khác lợi dụng?"

"Trước khi xuất phát, các ngươi đều nhận được năm mươi tiền ngọc rồi, còn gì phải oán giận nữa?" Dương Lăng Cuồng thở một hơi nói.

"Không phải đó là tiền đại ca cho chúng ta sao?"

Dương Lăng Cuồng mỉm cười lắc lắc đầu: "Là lộ phí Điền gia đưa trước cho. Chúng ta lên núi, đi một vòng, nếu vận khí không tồi, có thể tìm ra nữ ma tu kia, thì lấy được một vạn tiền ngọc, nếu không thể tìm ra, coi như kiếm năm mươi đồng lộ phí cũng ấm lòng rồi."

...

Bên kia...

Lý Thủy Đạo vừa nhai thịt lừa vừa hỏi: "Thủy Đình... Tẩu tử đã biến mất được bao lâu rồi?"

Lý Thủy Đình im lặng một lát, trong lòng thầm nghĩ, sau khi đại ca trở về, chỉ hỏi đến tẩu tử duy nhất một lần, về sau không hề hỏi nữa. Nàng cũng không biết đến tột cùng là đôi phu thê này có tình cảm ra sao, vì thế có chút lo lắng không yên trả lời: "Tẩu tử luôn là một người kín tiếng, ta rất ít khi trông thấy nàng."

"Vậy lần cuối cùng muội nhìn thấy nàng ở trong gia tộc là khi nào?" Lý Thủy Đạo lại gắp một miếng thịt lừa bỏ vào miệng, vẻ mặt vẫn bình thản, không buồn không vui.

Lý Thủy Đình thoáng suy tư một lát mới trả lời: “Lại nói, đã lâu rồi ta không hề trông thấy tẩu tử. Lần cuối cùng gặp được nàng là hơn ba tháng trước. Lúc ấy, ta cũng chỉ chạm mặt nàng một cái, không ai nói lời nào, ta cảm thấy nàng vô cùng thần bí."

"Lúc ấy, muội thấy nàng mặc y phục màu gì?" Lý Thủy Đạo lộ vẻ mặt nghiêm túc hỏi.

Lý Thủy Đình cau mày suy tư, dù sao đó cũng là chuyện của ba tháng trước, thật khó để nhớ

Hóa ra không phải hắc y...

Lý Thủy Đạo xoa xoa đầu.

Hạ Nhược Tuyết vào trong núi săn giết con nai, lợn rừng cũng không sao, nhưng hiện giờ lại dám giết người, thậm chí còn chọc tới gia tộc tu tiên, mà không sợ chuốc vạ vào thân.

Đúng là … luôn làm người khác lo lắng...

Nhưng Lý Thủy Đạo đã sớm hứa danh dự với Hạ Nhược Tuyết, nếu nàng là phàm nhân, hắn sẽ nuôi nàng cả đời, nếu nàng là tu sĩ, hai người bọn họ sẽ là đạo lữ ngang hàng, tôn trọng sự lựa chọn của nhau.

Bởi vậy, nếu trùng hợp gặp được đối phương, coi như nể tình cảm xưa cũ, Lý Thủy Đạo sẽ ra tay hỗ trợ.

Nói cho cùng, lúc trước khi Lý Thủy Long bị người khác giẫm đạp xuống đất, là người mà không khác gì một con chó, hắn cũng không lựa chọn bỏ mặc đối phương, trong khả năng của mình, vẫn quyết định trợ giúp gã một tay, nữa là thê tử của mình.

Nhưng nếu không trùng hợp thì thôi, quên đi.

Đều là người tự mình truy cầu đại đạo, có lẽ nên buông xuống chấp niệm của bản thân mới là lựa chọn tốt nhất.

Lý Thủy Đạo hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Chúng ta ăn cơm trước đi, ăn xong rồi nhanh chóng lên núi, khu vực kia còn phải tỉ mỉ tìm kiếm một phen."

Mọi người cùng gật đầu, ăn xong một bàn đồ nhắm, lập tức vác hành lý, rời khỏi trạm dịch.

Sau khi rời khỏi trạm dịch, một hàng năm người đi dọc theo con đường nhỏ hẹp, bước lên sơn đạo thẳng hướng Kim Thứ sơn.

Bình Luận (0)
Comment