Kim Thứ sơn nằm trong một cánh rừng rậm sâu thẳm ở gần Thần Mộc thành, là ngọn núi cao ngất trong mây, tựa như mấy chục thanh kiếm sắc đâm thẳng lên trời, với những vách đá sắc như được đao gọt, mỗi khi có ánh mặt trời chiếu xuống, đều lóe lên kim quang, làm người ta váng đầu hoa mắt.
Con đường bọn họ một mực tiến lên cũng không bằng phẳng, nơi nơi đều là vách núi dựng thẳng đứng, hiểm trở.
Đường đi uốn lượn khúc chiết, thi thoảng lại bắt gặp một con đường nhỏ được làm bằng tre trúc, chỉ có thể cho phép một người bước lên, không cẩn thận một cái sẽ rơi thẳng xuống vực sâu hun hút.
Tiến vào trong núi, sẽ gặp được cánh rừng rậm tươi tốt um tùm với bầu không khí thần bí vô cùng một mực bao phủ bên trong.
Lá cây xum xuê che phủ hư không, lấp kín mặt trời, chỉ có một vài tia sáng mỏng manh xuyên thấu qua kẽ lá, có thể miễn cưỡng chiếu sáng con đường bọn họ bước đi.
Bên trong ngọn núi này còn ẩn giấu các loại dã thú hung mãnh, nhưng không có yêu thú hoang dã, cũng không coi là quá mức nguy hiểm.
Hạ Nhược Tuyết tìm kiếm huyết thực, tu luyện ma công ở trong này, cũng coi như hợp tình hợp lý.
"Mọi người cẩn thận! Tuy bên trong Kim Thứ sơn này khuyết thiếu linh khí, không sinh ra yêu thú được, nhưng vẫn ẩn giấu rất nhiều nguy cơ. Càng đừng nói đến vách núi dựng thẳng đứng bên ngoài, chỉ cần mắt không mù đều có thể tránh đi, nhưng vấn đề là dưới chân có hố đất, khắp nơi đều chứa cạm bẫy đòi mạng người. Ngay cả những tay săn bắn lão luyện trong núi, có đôi khi cũng sẽ rơi xuống hố đất mất mạng. Bởi vậy ở thời điểm mọi người đi đường, nhớ phải chú ý dưới chân...”
“Các ngươi đừng chủ quan vì trên mặt đất chỉ có một cái miệng hố nho nhỏ, nếu thực sự rớt xuống, nói không chừng nó sẽ cao tới mấy trăm mét, chỉ cần không biết bay, khẳng định sẽ bị rơi thành bánh thịt, dù không bị ngã chết, cũng đừng mơ rời đi, chỉ có thể ở bên trong hang động đá vôi hắc ám đó, tươi sống mà đói chết thôi." Lý Hạo Thanh nói đến nước miếng bay tứ tung, trên mặt còn có chút hưng phấn.
Bởi vì trong năm người cùng đồng hành, chỉ có duy nhất một mình gã là từng đi qua Kim Thứ sơn bí phủ.
Thủ lĩnh Lý Thủy Đạo cũng có chút nể trọng chuyện này, vì vậy sau khi vào núi, lập tức để cho gã làm người dẫn đầu, bản đồ cũng giao vào tay gã.
Lý Hạo Thanh có bản đồ tương trợ, lập tức vỗ ngực nói mình nhất định có thể tìm được bí phủ.
Bởi vậy dọc theo con đường này, gã đảm nhiệm vai trò dẫn đầu, vẫn luôn nhắc nhở đồng đội phải đi đường cẩn thận.
Bọn họ men theo con đường được ghi lại trên bản đồ, đi về phía trước, rất nhanh đã tới khu vực đại khái bao quanh bí phủ, sau đó không còn phải nghi ngờ gì nữa, đã bắt đầu lạc mất phương hướng rồi.
Lý Hạo Thanh không ngừng bước đi thong thả tại chỗ, một mực vò đầu bứt tai.
Lý Thủy Đạo, Lý Thủy Đình, Lý Nhất Thành và Lý Nhất Phong lại ngồi xuống nghiên cứu bản đồ.
Lý Thủy Đạo chỉ vào bản đồ, nói: "Phạm vi của nơi này rất rộng, ít nhất cũng tới một, hai trăm dặm, nếu phải đi tìm từng nơi, chẳng biết phải tìm đến ngày tháng năm nào mới đến, nhất định phải tìm được một thứ gì đó mang tính dấu hiệu."
Lý Hạo Thanh lại bị kéo đi tới, gã lập tức lộ vẻ mặt cười khổ nói: "Lúc ấy… tuy ta theo Thiên Hổ thế bá rời đi, nhưng thực sự không nhớ rõ đường, nhìn mấy khu quanh đầy đều xa lạ, không giống vị trí mình đã từng đi qua."
"Vậy ở gần nơi kia có con sông hay cái hồ nước nào không? Hoặc đơn giản là có địa hình đặc thù gì đó?" Lý Thủy Đạo dò hỏi.
"Hình như không có đâu. Ta còn nhớ… chúng ta chỉ bước vào một tòa sơn cốc, là lập tức đến bí phủ ngay."
"Nhưng ở nơi này đều là sơn cốc." Lý Thủy Đình giậm chân nói.
Lý Thủy Đạo đưa mắt nhìn bản đồ, một mực trầm ngâm không nói.
Kỳ thật, vẫn còn phương pháp khác có thể định vị được. Bởi vì vị trí được lựa chọn làm bí phủ vốn nằm bên trong nguyệt âm chi huyệt tại núi sâu rừng rậm, chỉ cần thông qua trận pháp phong thuỷ chi thuật là có thể dễ dàng tìm được nó.
Sắc trời đã tối muộn, màn đêm sắp bao phủ Kim Thứ sơn.
Đêm yên tĩnh gió nhẹ thổi qua núi rừng, mang đến một chút cảm giác mát mẻ, thư thái.
"Chúng ta cứ nghỉ ngơi và hồi phục tại chỗ trước đi, ngày mai lại đi tìm vị trí cụ thể của bí phủ." Lý Thủy Đạo truyền lệnh.
Đám người Lý Thủy Đình không có kinh nghiệm qua đêm ở vùng dã ngoại, vì vậy sau khi cả nhóm bàn bạc, đã quyết định đi tìm củi khô trong rừng, sau đó đốt một đống lửa trại, cả năm người sẽ ngủ xung quanh đống lửa trại đó.
Lửa trại không chỉ có tác dụng xua đuổi dã thú, nó cũng có thể mang đến ấm áp cho những kẻ lữ hành ăn ngủ bên trong núi rừng.
"Dù đã đốt lửa trại, cũng phải có người gác đêm, chúng ta cứ thay phiên nhau canh gác." Lý Hạo Thanh nói.
"Ta gác trước."
"Ta xếp thứ hai."
"Các ngươi không cần thay nhau gác đêm, để ta đến gác đêm, các ngươi cứ việc ngủ đi." Lý Thủy Đạo cắt ngang câu chuyện của mọi người.
"Huynh là thủ lĩnh, sao có thể gác đêm được? Huynh cứ nghỉ ngơi đi." Lý Hạo Thanh cân nhắc một thoáng mới nói.
"Ta nói không cần thì thực sự không, các ngươi cứ yên tâm ngủ là được."
Mọi người không phản bác thêm nữa, lập tức chia nhau ra ngồi quanh đống lửa, ăn lương khô, uống nước xong xuôi, lại lần lượt nằm bên cạnh lửa trại, dần dần đi vào giấc ngủ.
Lúc này, trời đã hoàn toàn đen xuống, trăng tròn lên cao, ánh sáng màu bạc xuất hiện, gột rửa cả khung trời u ám.
Lý Thủy Đạo tu luyện 《 Kim Thiềm Tỏa Khí Pháp 》, khiến cho tinh khí trong cơ thể xói mòn cực kỳ chậm rãi, dù ba ngày ba đêm không ngủ không nghỉ cũng sẽ không gặp phải bất cứ vấn đề gì.
Đương nhiên, đây cũng không phải lý do khiến Lý Thủy Đạo chủ động nhận trạch nhiệm gác đêm.
Chỉ thấy Lý Thủy Đạo nhẹ nhàng đưa tay vỗ túi cổ, một con bích ngọc thiềm thừ có kích cỡ bằng bàn tay đã xuất hiện trên bay hắn. Hắn tiện tay ném nó đi, đến thời điểm bích ngọc thiềm thừ rơi xuống đất, nó đã biến thành một con cóc lớn cao gần hai mét, ngồi chồm hỗm trước mặt hắn rồi.
Ác diện kim thiềm.
Có con cáp mô linh sủng này gác đêm, đâu cần dùng người nữa?