Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 232 - Chương 232: Tập Kích Đêm Khuya!!!

Chương 232: Tập Kích Đêm Khuya!!! Chương 232: Tập Kích Đêm Khuya!!!

Sau khi bốn người Lý Thủy Đình, Lý Hạo Thanh, Lý Nhất Thành và Lý Nhất Phong nhìn thấy con cóc lớn có vẻ mặt vô cùng hung dữ này, tất cả đều lộ ra vẻ thư thái cực kỳ nằm bên cạnh đống lửa trại, yên tâm đi ngủ...

Rất nhanh, Lý Hạo Thanh đã đổ mồ hôi...

Để ác diện kim thiềm lại đảm nhận trách nhiệm cảnh giới, tỉ mỉ quan sát tình huống bốn phía chung quanh, Lý Thủy Đạo lại thi triển Thiên Oa Di Hành, trực tiếp nhảy lên ngọn cây.

Đứng phía trên ngọn cây tối đen như mực, Lý Thủy Đạo mở bản đồ trong tay ra, đưa mắt nhìn bầu trời xa xa, đối chiếu với vầng trăng sáng ngời trên không trung, ước đoán địa hình sơn xuyên thông qua phong thuỷ chi thuật, từ đó tìm kiếm vị trí của nguyệt âm chi huyệt.

Vận dụng nguyên lý trận pháp cơ bản lên thiên địa sơn hà, đó chính là phong thuỷ chi thuật.

Hai loại này vốn là trăm sông cùng đổ về một biển...

Sắc mặt Lý Thủy Đạo trở nên nghiêm túc vô cùng. Kết quả tốt nhất là hắn có thể tìm ra vị trí của nguyệt âm chi huyệt ngay trong đêm nay, nếu không chờ đến sáng ngày mai, năm người bọn họ lại phải mò mẫm di chuyển không mục đích suốt cả một ngày, phải chờ đến buổi tối mới có thể tiếp tục vận dụng phong thuỷ chi thuật, tìm tòi.

Dưới tình huống bình thường, muốn vận dụng phong thuỷ chi thuật, nhất định phải dùng đến Bát Quái Trận Bàn và la bàn.

Lý Thủy Đạo không có mấy thứ này, nhưng hắn lại có thể thông qua vị trí của mặt trăng và các vì sao để tiến hành phán đoán, dù làm như vậy, vận dụng phong thuỷ chi thuật để tìm tòi sẽ trở nên phức tạp hơn rất nhiều.

Chốc chốc hắn lại ngẩng đầu lên nhìn trời, bàn chân đạp lên nhánh cây cũng chậm rãi di động…

Thoáng thoáng hắn lại dùng ngón tay trượt đi trên tấm bản đồ, giống như đang vẽ ra một bức họa chính xác mà vô cùng phức tạp.

Hắn đắm chìm bên trong trận pháp tự nhiên của thiên địa, sơn xuyên, địa mạch, hồn nhiên tới vong ngã...

Lại nói, đúng là nhóm một đống lửa trại trong rừng rậm, có thể xua đuổi đám sài lang hổ báo, nhưng ngược lại, nó cũng có thể hấp dẫn ánh mắt của những kẻ hành tẩu trong đêm.

Vào lúc này, bốn huynh muội Dương gia vốn đang đi trong bóng đêm, lập tức bị ánh lửa hừng hực tỏa ra từ đống lửa trại kia hấp dẫn, sau đó lén lút tới gần.

Bọn họ vào trong núi này để tìm kiếm tung tích của nữ ma tu chuyên hút tinh huyết con người, cũng là hành tẩu không mục đích.

"Đại ca, ngươi xem!" Dương Lăng Phượng lập tức phát ra một tiếng kinh hô.

"Suỵt!" Dương Lăng Cuồng ra hiệu cho tất cả bọn họ nói nhỏ một chút, sau đó cả đám bước đi thật cẩn thận, chậm rãi tiếp cận đống lửa trại trước mặt kia.

Chỉ thấy ở bên cạnh đống lửa trại nọ, có một con kim cương cáp mô thật lớn, với làn da màu vàng đất và đôi mắt cực kỳ sắc bén, tản ra một luồng khí tức hung hãn vô cùng.

Nó đang cảnh giác nhìn quanh bốn phía, thường xuyên phát ra âm thanh “Ông ông” trầm thấp, bảo vệ sự an toàn cho mọi người.

Trong mắt Dương Lăng Cuồng lóe lên một tia quang mang mừng rỡ. Tuy gã không phải tu sĩ Ngũ Độc môn, nhưng Dương gia bọn họ cũng là gia tộc tu tiên phụ thuộc vào Ngũ Độc môn. Công pháp gã tu luyện cũng là Hắc Sơn Ngũ Độc Công, mà vừa vặn đồng tham của gã chính là con rết.

Ngũ hành thủy sinh mộc.

"Chúc mừng đại ca, tu vi của đại ca lại đột phá rồi." Dương Lăng Phượng ở một bên nhỏ giọng nói.

Dương Lăng Cuồng khẽ gật đầu.

Cùng lúc ấy, một con rết có kích cỡ bằng cánh tay hài nhi đã từ trên cánh tay gã bò xuống dưới, nhẹ nhàng không một tiếng động chạm đất, sau đó nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

"Ta đi đối phó con cóc kia, đám người khác giao cho các ngươi." Dương Lăng Cuồng nói xong, đã không chút do dự, lấy song nhận đại phủ đang giắt sau lưng xuống. Sau đó, gã lập tức thả người nhảy lên, rời khỏi đống cỏ đang ẩn mình, tay cầm song nhận đại phủ, trực tiếp lao thẳng về phía ác diện kim thiềm trước mặt.

"Giết!"

Trên thực tế, khí thế toàn thân Dương Lăng Cuồng này cực kỳ cuồng dã, hung hãn, sắc bén, làm cho người ta không khỏi nín thở vì hoảng hốt. Gã còn cố ý hét lên một tiếng này, không phải để đánh thức đám địch nhân đang ngủ say, mà vì hấp dẫn lực chú ý của con ác diện kim thiềm kia.

Để rồi ngay tại thời điểm ánh mắt của con cóc đồng tham kia nhìn về phía Dương Lăng Cuồng đang cầm đại phủ trong tay, hung hăng vọt tới, thì tại một hướng khác trong rừng, một con rết thật lớn với chiều dài tới bảy, tám mét lại nhanh chóng tới gần con cóc kia.

Nhưng, đúng vào khoảnh khắc con rết nọ sắp phát ra một kích trí mệnh chân chính thì đột nhiên tròng mắt to tướng của con cóc đồng tham kia, lại trực tiếp chuyển hướng.

Bên trong con mắt tối đen kia là hình ảnh một con rết dữ tợn đang hung hăng lao về phía nó.

Cáp Mô Đại Khiêu.

Ác diện kim thiềm đạp chân xuống đất, xoay người nhảy dựng lên, không chút do dự đã trực tiếp bỏ chạy.

Nó lại bỏ chạy ư...

Bốn người Lý Thủy Đình, Lý Hạo Thanh, Lý Nhất Thành và Lý Nhất Phong vừa trông thấy một màn này, sắc mặt lập tức chuyển thành trắng bệch. Nếu con cóc kia bỏ chạy, chỉ còn lại bốn con tôm nhỏ là đám người bọn họ … làm sao có thể đối kháng với con rết khổng lồ kia?

Lần này chết chắc rồi...

Ngay tại thời điểm bốn người đang ôm tư tưởng chuẩn bị vươn cổ chờ chết, thì đột nhiên Dương Lăng Cuồng nọ lại tăng tốc chạy đi, nhảy lên lưng con rết đồng tham của mình.

Con rết kia không chút do dự đã khua khoắng cả trăm cái chân bên dưới, giống như ngự phong mà chạy, tốc độ nhanh tới kinh người, làm người ta đứng ngoài quan sát mà trợn mắt há hốc mồm, kinh hãi không thôi.

Bốn người Lý Thủy Đình, Lý Hạo Thanh, Lý Nhất Thành, Lý Nhất Phong chỉ cảm thấy một cơn cuồng phong “Vù vù” thổi qua, giây tiếp theo, con cóc, con rết và người nọ đều đã biến mất không còn bóng dáng.

Ngự phong nhi khởi, mộc phong nhi hành, thừa phong nhi động.

(Ngự gió mà lên, thấm gió mà đi, thuận gió mà động.)

"Lưu lại đi!" Ngay lập tức, cây song nhận chiến phủ trong tay Dương Lăng Cuồng đã bị vung lên, ném thẳng ra ngoài, tạo thành một đường cong sắc bén, hung hăng chém thẳng vào phần da sau lưng con cóc lớn nọ, nhưng chỉ vẻn vẹn cắt được một lỗ thủng nho nhỏ.

Ác diện kim thiềm hoàn toàn không quan tâm tới vết thương cỏn con ấy, vẫn tiếp tục bỏ chạy không ngừng.

Bình Luận (0)
Comment