Phải biết rằng, thân hình của con kim thiềm này vô cùng khổng lồ và uy mãnh, làn da lại cứng rắn như cương, lóe ra quang mang giống như kim loại.
Chỉ nghe “Loảng xoảng đương” một tiếng, dịch não bắn tung ra.
Cáp Mô Ngạnh Khí Công trực tiếp bị phá công, áo giáp trên người Dương Lăng Bích cũng bị đè thành một tấm sắt mỏng, huyết tương bắn ra ngoài, địch nhân ra đi nhanh chóng không có lấy một chút thống khổ nào.
Kim cương đại cáp mô mở cái miệng rộng của mình ra, đầu lưỡi màu đỏ cuộn một cái, trực tiếp nuốt Dương Lăng Thiết vào trong bụng.
Miệng rộng khép lại, máu tươi tuôn ra.
Phốc.
Cái miệng rộng của ác diện kim thiềm trực tiếp phun ra một mảnh áo giáp ra ngoài. Bộ áo giáp ấy đã bị dịch vị của con cóc nọ ăn mòn, trở nên rách nát không chịu nổi, khắp nơi đều là những lỗ thủng, để lộ ra một đống máu thịt đã sớm thê thảm vô cùng bên trong.
Lá sắt còn như thế, hẳn là thân thể của Dương Lăng Thiết đã bị tiêu hóa gần hết rồi.
"Ộp!" Kim cương đại cáp mô lập tức phát ra một tiếng rít gào rung trời, giống như đang muốn chúc mừng thắng lợi của chính mình.
Cùng lúc này, ở bên trong rừng rậm, Song Ngư Du Long Kiếm mang theo một mảnh kiếm quang lấp lánh, nhanh chóng đuổi theo Dương Lăng Cuồng, kiếm quang lóe lên, đầu một nơi thân một nẻo.
Thi thể không đầu của Dương Lăng Cuồng kia vẫn tiếp tục thi triển thần thông mộc phong nhi hành chạy như điên về phía trước, suýt chút nữa đã làm Lý Thủy Đạo cho rằng tên này không có đầu cũng có thể sống được.
May mắn, một lát sau, đối phương đã ngã xuống lùm cây, không bao giờ còn đứng dậy được nữa.
Lý Thủy Đạo trực tiếp nhảy hai cái, đi tới gần thi thể, ánh mắt hắn sắc nhọn như ưng.
Hiện giờ chính là thời điểm phát tài rồi!
Hắn bình tĩnh vươn tay kiểm tra thi thể, sờ tới sờ lui, lại hoảng hốt vì hoàn toàn không chạm đến túi trữ vật, tới cuối cùng chỉ mò được một cái túi vải bình thường bên trong.
Lý Thủy Đạo nhẹ nhàng lắc lắc túi vải, bên trong có âm thanh ngọc thạch va chạm vào nhau, mở ra chỉ nhìn thấy chừng một trăm tiền ngọc.
Không có pháp khí thì cũng thôi, nhưng ngay cả linh thạch cũng chẳng có một khối nào, đây là gia sản mà một tu sĩ Thông Linh cảnh hậu kỳ nên có sao?
"Hóa ra lại nghèo như vậy!" Trong giọng nói của Lý Thủy Đạo tràn ngập cảm giác kinh ngạc, khó mà tin được.
Phải biết rằng, lúc mười bốn tuổi, nhóm tu sĩ bọn họ đã nhận được đồng tham rồi, dù không ăn bất cứ một con linh vật nào thì tới mười chín tuổi cũng có thể thăng cấp trở thành Thông Linh cảnh trung kỳ, bốn mươi chín tuổi là tự nhiên mà thăng cấp đến Thông Linh cảnh hậu kỳ.
Dương Lăng Cuồng trước mắt đã ngoài bốn mươi, cho nên gần như toàn bộ tu vi đều dựa vào quá trình trưởng thành tự nhiên, cả đời chưa từng được ăn một món ngon nào, đương nhiên trên người sẽ không có tích lũy.
Đây mới là trạng thái bình thường của một tu sĩ gia tộc.
Lại nói, tu sĩ trong tông môn tương đối giàu có, nhưng tỉ lệ tử vong của bọn họ lại rất cao. Nói cho cùng, hàng năm tông môn đều tổ chức thí luyện cho đám đệ tử nhà mình tham gia, nếu trốn tránh lâu dài, không chịu tham gia, người khác còn tới ép buộc, bắt ngươi phải đi.
Ngược lại, tu sĩ gia tộc tương đối nghèo nàn, nhưng tỷ lệ sinh tồn lại khá cao, không có thí luyện tử vong như tông môn, cho nên dưới tình huống bình thường, bọn họ đều có thể bình an sống đến lúc thọ hết chết già.
Kể cả lúc gia tộc giao nhiệm vụ, bình thường cũng có trưởng bối dẫn dắt cùng đi, chỉ cần trưởng bối không chết, gần như đám vãn bối đều không gặp phải nguy hiểm quá lớn.
Nhưng nếu trưởng bối chết rồi, gần như là toàn quân bị diệt.
"Tuy trên người nghèo một chút, nhưng ít ra cũng có một viên yêu đan, không tính là một thân tu vi luyện ra vô ích." Lý Thủy Đạo lập tức xoay người rời đi.
Phải biết rằng, yêu thú đạt tới nhất giai thượng phẩm mới có thể ngưng tụ ra yêu đan.
Giá của nhất giai thượng phẩm yêu đan tương đương với năm mươi linh thạch.
Giá của nhị giai hạ phẩm yêu đan tương đương với hai trăm linh thạch.
Giá của nhị giai trung phẩm yêu đan tương đương với năm trăm linh thạch.
Giá của nhị giai thượng phẩm yêu đan tương đương với tám trăm linh thạch.
Đây mới chỉ là giá thị trường của một viên yêu đan bình thường, nếu là yêu đan đặc thù, giá cả còn có thể đắt đỏ hơn nhiều, nhưng nếu phẩm chất của viên yêu đan nọ đã bị tổn hại, giá cả sẽ tương đối rẻ tiền.
Lý Thủy Đạo nhanh chóng quay về chiến trường vừa nãy, con rết dài bảy, tám mét kia đã ngừng vặn vẹo. Cái đầu nó bị Tiểu Ngư Kiếm đâm thủng, thân mình lại bị Đại Ngư Kiếm cắt thành hai nửa, dù đặc tính ‘con trùng trăm chân, chết rồi vẫn còn cứng’ có mạnh mẽ đến thế nào, cũng nên lạnh xuống rồi.
Hắn lập tức tìm được cái đầu của con rết ấy, nhưng trên đầu nó lại lộ ra một cái động lớn vô cùng rõ ràng.
Tiểu Ngư Kiếm có thể xé ra một cái lỗ to thế này ư...
Lý Thủy Đạo đưa tay sờ vào, nhưng sờ tới sờ lui lại không hề chạm đến thứ mình muốn tìm. Không thấy yêu đan của con rết này đâu. Hắn nhíu mày, trong lòng tràn ngập nghi hoặc.
Đúng lúc này, bốn người Lý Thủy Đình, Lý Hạo Thanh, Lý Nhất Thành và Lý Nhất Phong cùng với một con kim cương đại cáp mô có hình thể cực lớn, đã từ phía xa xa đi tới. Bọn họ nhìn thấy vẻ mặt Lý Thủy Đạo, cũng không khỏi lộ ra biểu cảm nghi hoặc.
Lý Thủy Đạo trầm giọng hỏi: "Trong số các ngươi, ai đã cầm yêu đan đi rồi?"
Lý Thủy Đình vội vàng lắc đầu giải thích: "Tuyệt đối không phải ta! Chúng ta vừa từ bên kia đi tới, thực sự không chạm vào yêu đan."
Lý Hạo Thanh vội vàng lên tiếng khẳng định: "Đúng vậy, chúng ta đều không lấy nó."
Lý Nhất Thành và Lý Nhất Phong cũng tỏ vẻ bản thân trong sạch.
Kim cương đại cáp mô lập tức phát ra một tiếng kêu trầm thấp, giống như đang trả lời cho câu hỏi của Lý Thủy Đạo.
Tuy con cóc này không nói được tiếng người, nhưng Lý Thủy Đạo lại hiểu rõ ý tứ của nó. Ánh mắt hắn lập tức quét tới mảnh rừng rậm phía sau: "Hóa ra lại có người dám trộm đồ của ta. Các ngươi cứ ở đây, đừng lộn xộn, ta đi một lát, sẽ trở về."
Nói xong, Lý Thủy Đạo đã nhanh chóng chui vào bên trong rừng rậm.
Lý Thủy Đình cầm một cái túi vải dính máu trong tay, la lớn: "Nơi này có năm mươi tiền ngọc tìm được từ trên người kẻ bị đè bẹp kia!"
"Mấy người các ngươi chia nhau đi." Giọng nói của Lý Thủy Đạo lập tức truyền đến từ trong rừng.