Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 235 - Chương 235: Hoàng Đan Quân! Tru Tà Điểu!

Chương 235: Hoàng Đan Quân! Tru Tà Điểu! Chương 235: Hoàng Đan Quân! Tru Tà Điểu!

Bốn người Lý Thủy Đình vừa nghe vậy, lập tức hưng phấn mà nhảy dựng lên. Bọn họ mới tìm được năm mươi tiền ngọc từ bên trong một bộ thi thể bị đè bẹp, thật không ngờ mình cũng có thể kiếm được một khoản tiền của phi nghĩa.

"Chúng ta có bốn người nên chia như thế nào đây?"

"Mỗi người mười hai đồng."

"Vậy... Vậy cũng chỉ được bốn mươi tám đồng, còn dư hai đồng biết làm sao bây giờ?"

Bốn người bọn họ nói xong, lại cùng nhau nhìn về phía kim cương đại cáp mô bên cạnh.

Lý Thủy Đình cầm lấy hai đồng tiền ngọc, nhìn con cóc lớn với dáng điệu ngây thơ chân thành kia. Sau đó, nàng cười cười, lập tức nhét hai đồng tiền ngọc vào trong miệng con cóc lớn ấy.

Con cóc lớn kia lập tức ngậm miệng lại, chỉ có thể nhét được nửa đồng vào bên trong, nhìn con cóc lớn với vẻ mặt hung dững, ngậm hai đồng tiền ngọc, thoạt nhìn lại có chút thơ ngây chân thành.

Mặt trời chiều ngả về tây, ánh hoàng hôn còn sót lại nhuộm đỏ cả không trung, giống như một bức tranh sơn dầu rực rỡ.

Hoàng Đan Quân đứng trên vách núi đen tại Kim Thứ sơn, phóng tầm mắt chiêm ngưỡng phong cảnh mỹ lệ này, trong hai mắt gã để lộ ra một tia quang mang kinh ngạc, như thể thực sự không tin nổi vào mắt mình.

Hết thảy những chuyện này đều là ngoài ý muốn.

Nhớ lại quá khứ, khi ấy gã vẫn còn nhỏ, ở thời điểm nhìn thấy con gà vàng kia, nó còn cực kỳ nhỏ yếu, tựa như một quả cầu nhỏ lông xù.

Hoàng Đan Quân sinh lòng thương hại, mới mang nó về trong nhà, cẩn thận mà chăm sóc.

Nhưng … gã tuyệt đối không ngờ, con chim nhỏ này lại là Tru Tà Điểu trong truyền thuyết.

Vài năm sau, con chim nhỏ ấy trưởng thành, để lộ ra các loại năng lực kỳ diệu, khó mà tưởng tượng nổi. Đúng lúc này, vị sư phụ cũng là tán tu đưa cả gã gia nhập vào Tu Tiên giới.

Trải qua mười năm khổ tâm tu hành, Hoàng Đan Quân đã tu luyện tới Thông Linh cảnh trung kỳ, nhưng sư phụ của gã lại ngã xuống trên đường tu hành.

"Tìm suốt vài ngày vẫn chưa tìm được nữ ma tu kia, không bằng ta cải trang thành thư sinh. Nói không chừng lại có thể hấp dẫn nữ ma tu kia rời khỏi." Hoàng Đan Quân nói với Tru Tà Điểu trên vai.

"Oa... Oa..." Một con gà vàng diễm lệ giẫm lên bờ vai của gã, mở ra đôi cánh màu vàng có vẻ cực kỳ hưng phấn.

Ban đêm, một bộ thanh sam được khoác lên người, làm nổi bật lên da thịt trắng nõn, trong khi dáng người thon dài lại để lộ ra tư thái phong lưu phóng khoáng của Hoàng Đan Quân, gã cõng gùi sách bằng vải trắng trên lưng, thoạt trông đúng là một thư sinh đi thi đang rảo bước trong đêm khuya thanh vắng.

"Ta không tin bản thân đã cải trang thành thế này rồi vẫn còn không hấp dẫn được nữ ma tu kia." Hoàng Đan Quân cất giọng đầy căm hận nói.

"Oa... Oa..." Trong tán cây trên đỉnh đầu chợt truyền đến tiếng chim hót của Tru Tà Điểu, giống như nó đang đáp lại lời nói của gã.

Tia hào quang mỏng manh phát ra từ đống lửa trại trong rừng rậm lập tức hấp dẫn ánh mắt Hoàng Đan Quân. Gã lặng yên tới gần, chuẩn bị nhìn xem sao rồi nhanh chóng bước đi.

Sau đó, một chuyện làm Hoàng Đan Quân cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn, bởi vì cảnh tượng gã bắt gặp lại là một hồi đấu pháp bất ngờ.

Chỉ thấy một con rết thật lớn đang truy đuổi sau lưng một con cóc cũng có hình thể khổng lồ tương đương với nó, mắt thấy gã chuẩn bị được xem một màn quyết đấu khốc liệt giữa hai con cự trùng này, thì đột nhiên một nam tử từ trên trời giáng xuống, cầm pháp khí trong tay, trực tiếp chém con rết nọ ra làm đôi.

Pháp khí trong tay người nọ tuyệt đối là thượng phẩm, ánh quang mang nó tản ra bên ngoài quá rực rỡ, làm tâm trí người ta không khỏi khát khao.

Bảo vật bậc này...

Tuy Hoàng Đan Quân đang thèm muốn đến miệng đắng lưỡi khô, nhưng gã lại biết rõ thực lực của chính mình, nếu chân vào trong đó, chỉ có thể tự chịu diệt vong thôi.

Ngay sau khi vị tu sĩ cầm trong tay thượng phẩm phi kiếm kia truy sát địch nhân rời đi, Hoàng Đan Quân nhìn thấy thi thể con rết đã bị chém thành hai đoạn đang nằm dưới đất, trên mặt lóe lên một tia hưng phấn.

Thân là tán tu, gã cũng chưa từng được ăn món ngon như thế này.

Con rết yêu khổng lồ nọ vừa bị cao thủ kia chém xuống một kiếm, linh khí của viên yêu đan trong cơ thể vẫn còn đầy đủ, đương nhiên phẩm chất phải là hoàn hảo rồi.

Một viên yêu đan có phẩm chất hoàn hảo như vậy, tuyệt đối có thể bán được năm, sáu ngàn tiền ngọc.

Giết chết nữ ma tu kia mới được tiền thưởng là một vạn tiền ngọc, trong khi một viên nhất giai thượng phẩm yêu đan này lại có thể bán được với giá năm nghìn.

Lúc này không mạo hiểm, thì chờ đến khi nào mới mạo hiểm?

Hoàng Đan Quân nhanh chóng lấy ra một thanh cương đao lóng lánh hàn quang từ bên hông, trên thân đao được bao phủ bởi một mảnh hoa văn tinh tế.

Đây là một thanh đao tốt được chế tác vô cùng hoàn mỹ!

Đáng tiếc, nó chỉ là một thanh phàm đao.

Hoàng Đan Quân cẩn thận đi tới bên cạnh thi thể con rết kia, dứt khoát chọc một đao vào lỗ thủng trên đầu con rết.

Nơi đó đã sớm bị Tiểu Ngư Kiếm đâm xuyên, bởi vậy lỗ hổng có chút rộng, Hoàng Đan Quân lại đâm vào đúng vị trí ấy, không hề lãng phí sức lực.

Phải biết rằng, trên thân thể những con trùng độc thuộc Ngũ Độc môn đều là kịch độc, bởi vậy Hoàng Đan Quân không dám dùng tay không đi móc yêu đan, chỉ có thể dùng con dao vảy cá này từ từ gảy nó ra ngoài.

Máu rết dính vào đao, chỉ trong nháy mắt đã khiến lưỡi đao bốc lên một tầng khói đen hơi mỏng, thậm chí còn phát ra âm thanh “Xuy xuy” như bị ăn mòn.

Trong mắt Hoàng Đan Quân hiện lên một tia kinh ngạc. Gã thực sự không ngờ độc dịch của con rết lại có thể ăn mòn cương đao, loại năng lực ăn mòn này quá kinh khủng, tới không sao tin nổi.

Gã ngẩng đầu nhìn về phía thi thể con rết, chợt phát hiện cái bụng nó đã bị một tảng đá bao trùm, nhưng tảng đá nọ cũng bị độc huyết của con rết kia ăn mòn ra một cái động lớn.

Loại cảnh tượng kỳ lạ này làm Hoàng Đan Quân không khỏi kinh hồn táng đảm.

Khả năng ăn mòn của máu rết lại mạnh mẽ như thế? Nếu không cẩn thận tiếp xúc đến, chỉ sợ hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.

Đột nhiên, nửa thi thể con rết kia lại kịch liệt lay động, làm Hoàng Đan Quân sợ tới mức vội vàng đặt mông ngồi dưới đất, suýt chút nữa đã bị con dao trên tay mình cắt qua làn da.

Con trùng trăm chân, chết còn không ngã.

Bình Luận (0)
Comment