Thân hình Lý Thủy Đạo hung hăng rung động, tựa như một con khỉ ôm lấy một khối thạch nhũ, lại nhờ vào sự trợ giúp tới từ những tảng đá nổi gồ lên bên dưới, hắn nhảy mấy cái, đã rơi xuống đáy hang.
Chỉ nghe "Rào" một tiếng, bàn chân Lý Thủy Đạo chạm vào con sông ngầm trong hang động đá vôi, nước của con sông ngầm này chỉ cao hơn mắt cá chân hắn một chút, độ sâu không hề đáng ngại chút nào.
Ở dưới đáy hang động đá vôi này, Lý Thủy Đạo nhanh chóng cảm nhận được một tia linh khí.
Lại nói, tuy địa thế của Kim Thứ sơn cực kỳ hiểm trở, nhưng bên trong chỉ có một chút linh khí mỏng manh, bởi vậy không thể dựng dục ra Đại Yêu được. Có điều linh khí chỉ mỏng manh thôi, chứ không hẳn là không có một chút linh khí nào, dù sao bí phủ chuyên nuôi dưỡng linh thảo của Lý gia bọn họ cũng tọa lạc ngay bên trong tòa thâm sơn này.
Lý Thủy Đạo chậm rãi đi về phía phát ra linh khí.
Đúng lúc này, Bạch Cốt Khô Lâu vốn đang tránh né Lý Thủy Đạo, lại giống như bị triệu hồi tới. Nó nhanh chóng rời khỏi chỗ sâu trong hang động đá vôi, dùng cả tay cả chân đánh về phía Lý Thủy Đạo.
Hiện tại, trên người Bạch Cốt Khô Lâu đã không còn huyết quang, làm sao Lý Thủy Đạo có thể để mặc cho bộ xương này tùy ý công kích mình được?
Chỉ thấy thoắt một cái, hắn đã tóm được cổ nó, rồi nâng lên giống như đang xách một chú gà con, mặc cho Bạch Cốt Khô Lâu vùng vẫy, nhe răng hung hăng cắn, hay đâm chọc thế nào, cũng không làm nên chuyện.
"Ngu xuẩn! Nếu ngươi còn dám không biết sống chết, đừng trách ta tháo dỡ ngươi thành một đống mảnh vụn." Lý Thủy Đạo lớn tiếng quát.
Không ngờ tiếng quát này lại có tác dụng, bộ Bạch Cốt Khô Lâu kia lập tức ngừng giãy giụa, trở nên thành thành thật thật, không hề nhúc nhích nửa cái.
Đúng lúc này, từ chỗ sâu trong hang động đá vôi âm u, tăm tối, chợt truyền đến một giọng nói đầy kích động của nữ tử: "Tướng công? Là chàng phải không? Chàng tới cứu ta ư?"
Trong lòng Lý Thủy Đạo thoáng trở nên căng thẳng. Thoạt nghe, đúng là giọng nói này rất giống âm điệu của Hạ Nhược Tuyết.
Hắn nắm chặt Bạch Cốt Khô Lâu trong tay, không dám có chút lơi lỏng nào.
"Nàng là Hạ Nhược Tuyết?" Lý Thủy Đạo thử lên tiếng dò hỏi.
"Đúng vậy, chính là ta... Ta còn nghĩ nếu mình bị vây chết ở chỗ này cả đời, thì làm sao chàng có thể tìm được ta?" Giọng nói của Hạ Nhược Tuyết tràn ngập vẻ kinh ngạc, khó mà tin được.
Lý Thủy Đạo cất bước đi về phía nàng, cũng là nơi phát ra âm thanh ấy.
Địa hình bên trong hang động đá vôi rất phức tạp, nơi nơi đều là thạch nhũ treo ngược, cùng với phần đáy hang động bị ăn mòn.
Lý Thủy Đạo xuyên qua một con đường với những màu sắc sặc sỡ lạ lùng, để đi vào bên trong một hang động u ám.
Bên trong hang động này có một nữ nhân mặc y phục tả tơi đang khó nhọc dùng hai tay chống đỡ thân thể. Trên đỉnh đầu nàng có một khối thạch nhũ rất lớn, tỏa ra linh khí nồng đậm.
Thật ra bên dưới khối thạch nhũ này có một cái ao nhỏ với kích cỡ bằng bàn tay, nhưng hiện giờ linh dịch trong ao đã bị dùng hết.
Lúc này, Hạ Nhược Tuyết đã tu luyện đến Thông Linh cảnh hậu kỳ, khí tức trên người nàng còn cường đại hơn Lý Thủy Đạo, nhưng hai chân nàng đã bị gãy, chỉ có thể ngồi dưới đất, dùng tay chống đỡ thân thể.
Ở thời điểm nhìn thấy Lý Thủy Đạo, nàng kích động vô cùng, nước mắt trào ra khỏi hốc mắt, thân thể không nhịn được lập tức run rẩy từng cơn.
Nàng vươn hai tay tới, muốn được hắn ôm vào lòng.
"Tuyết Nhi?" Lý Thủy Đạo vội vàng đến gần, đặt Bạch Cốt Khô Lâu qua một bên, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể Hạ Nhược Tuyết.
Hạ Nhược Tuyết nắm chặt tay Lý Thủy Đạo, không dám buông lỏng một chút nào, lập tức cất giọng run rẩy nói: "Tướng công, ta đã nghĩ sẽ không còn được gặp lại chàng nữa. Chỗ này thật là đáng sợ, ta đã bị vây ở chỗ này rất lâu rồi."
Lý Thủy Đạo nhẹ nhàng vỗ về Hạ Nhược Tuyết, an ủi nói: "Đừng sợ. Nàng hãy nói cho ta nghe xem, đến tột cùng là chuyện gì đã xảy ra?"
Hạ Nhược Tuyết ngẩng đầu, hai mắt lộ ra vẻ hồi tưởng...
Một năm trước, dưới sự trợ giúp của Lý Thủy Đạo, Hạ Nhược Tuyết đã thành công mở ra con đường tu hành của chính mình.
Suốt nửa năm, nàng lựa chọn ru rú ở trong nhà, ngăn cách bản thân mình với thế giới bên ngoài. Nàng không hề dựa vào bất cứ một loại đan dược nào, hoàn toàn dựa vào đặc điểm thần dị của《 Bạch Cốt Huyết Ma Công 》mà âm thầm tu luyện.
Trong thời gian nửa năm ngắn ngủi ấy, tu vi của nàng đã đạt tới Thông Linh cảnh trung kỳ.
Với tu vi Thông Linh cảnh trung kỳ, Hạ Nhược Tuyết đã có thể điều khiển Bạch Cốt Khô Lâu đi hấp thu năng lực từ huyết thực, hành động này có thể trợ giúp tu vi của nàng tăng lên càng thêm nhanh chóng.
Vì thế, dưới tình huống không ai hay biết, Hạ Nhược Tuyết đã lén chuẩn bị lương khô, rồi lặng lẽ rời khỏi gia tộc, bước lên hành trình tu luyện ngoài dã ngoại.
Ban đầu, nàng bắt giết một vài con chó hoang, mèo hoang, chỉ thu hoạch được một chút tinh huyết ít ỏi.
Nhưng lâu dần, một chút tinh huyết ít ỏi đến từ những con động vật nhỏ này đã không thể thỏa mãn được khát vọng muốn nhanh chóng gia tăng tu vi của Hạ Nhược Tuyết.
Bởi vậy, ánh mắt nàng dần dần chuyển hướng về phía Kim Thứ sơn.
Ngọn núi này ở rất gần Thần Mộc thành, bên trong núi rừng cũng có nhiều dã thú.
Hạ Nhược Tuyết từng là một người hành tẩu trên giang hồ, dù một mình ra đi, nàng cũng không sợ hãi chút nào.
Đoạn thời gian sau đó, nàng một mực lợi dụng lực lượng của Bạch Cốt Khô Lâu, tới săn giết đám dã thú trong núi, hấp thu huyết thực của chúng, dùng để thăng cấp tu vi cho mình.
Cứ cách một khoảng thời gian, Hạ Nhược Tuyết lại quay trở về gia tộc, dù sao nàng cũng không định rời khỏi Lý gia, chỉ là hành tung của nàng càng ngày càng trở nên thần bí...
Ba tháng trước...
Trong quá trình truy đuổi con mồi trong Kim Thứ sơn, Hạ Nhược Tuyết không cẩn thận, đã rơi xuống một hang động đá vôi, còn vì vậy mà bị gãy mất hai chân.
Nàng không biết phi hành, cũng không biết dùng đạo pháp phòng ngự, chỉ với tu vi Thông Linh cảnh trung kỳ của Hạ Nhược Tuyết, ngã xuống từ độ cao mười mấy tầng lầu thế này, mà chỉ bị gãy mất hai chân, đã coi như không thuộc phạm trù của phàm nhân nữa rồi.