Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 240 - Chương 240: Nhất Châm Kiến Huyết! Một Câu Vạch Trần!

Chương 240: Nhất Châm Kiến Huyết! Một Câu Vạch Trần! Chương 240: Nhất Châm Kiến Huyết! Một Câu Vạch Trần!

Lúc ấy, Hạ Nhược Tuyết không chỉ bị gãy chân, còn bị ngã đến hôn mê bất tỉnh. Chờ tới khi tỉnh lại, nàng bị linh khí trong hang động đá vôi hấp dẫn, vì thế đã dùng hai bàn tay chống đỡ thân thể mình đi qua...

Đúng là đại nạn không chết, tất có hậu phúc. Nàng đã tìm được một chút thạch nhũ linh dịch. Đây là một loại linh vật trân quý do thạch nhũ trải qua vạn năm mới có thể hình thành nên, tuy không nhiều lắm, nhưng chút ít này đã đủ để kéo dài sinh mệnh của nàng rồi, thậm chí còn có thể khiến cho tu vi của nàng càng nâng cao thêm một bước.

Phải biết rằng, tu vi của tu sĩ cùng với đồng tham cần tăng lên cùng nhau, cần hỗ trợ lẫn nhau.

Nhưng ở dưới hang động đá vôi này căn bản không có huyết thực, chỉ ở bên ngoài hang động đá vôi mới có.

Bởi vậy mỗi khi màn đêm buông xuống, Bạch Cốt Khô Lâu sẽ tự mình rời khỏi Hạ Nhược Tuyết, xuất hiện ở bên ngoài hang động đá vôi, sau đó tự mình đi săn giết huyết thực.

Mất đi người khống chế, Bạch Cốt Khô Lâu hành động hoàn toàn dựa vào bản năng.

Không cần biết mục tiêu là dã thú trong núi hay là người đi ngang qua, chỉ cần bọn họ dám đi đêm trên đường, đều sẽ trở thành đối tượng bị Bạch Cốt Khô Lâu săn giết.

Người đầu tiên gặp phải tai ương chính là một thư sinh ứng thí vừa vặn đi ngang qua nơi này, đã bị Bạch Cốt Khô Lâu hút thành xác khô.

Sau lần đó, hành động của Bạch Cốt Khô Lâu càng ngày càng không thể cứu vãn được...

Bởi vì khi Bạch Cốt Khô Lâu rời khỏi hang động, đi ra bên ngoài, nó hoàn toàn không chịu sự khống chế của Hạ Nhược Tuyết, cho nên chính nàng cũng không biết Bạch Cốt Khô Lâu đã ra ngoài săn giết được bao nhiêu sinh linh, càng không biết nó đã chọc phải tai họa gì rồi.

Cứ như vậy, ở bên ngoài hang động đá vôi, Bạch Cốt Khô Lâu tự do đi săn giết, cắn nuốt huyết thực, còn bên trong hang động, Hạ Nhược Tuyết lại thoải mái luyện hóa thạch nhũ linh dịch, cắn nuốt linh vật.

Tình huống này hoàn toàn ứng với câu nói: Tu vi Thông Linh cảnh không tồn tại bình cảnh, chỉ cần để ý ăn uống là được.

Vì thế, chỉ ngắn ngủi ba tháng thời gian, thạch nhũ linh dịch đã bị Hạ Nhược Tuyết uống hết không còn chừa lại một chút nào, tu vi của nàng cũng đạt tới Thông Linh cảnh hậu kỳ.

Nghe Hạ Nhược Tuyết tự thuật xong, Lý Thủy Đạo không hề kinh ngạc, chỉ mỉm cười. Hắn vốn cho rằng nàng là một người tàn nhẫn hiếu sát, là "Vương giả" làm mưa làm gió một phương, ai ngờ mọi chuyện lại như thế này...

Sau đó, Lý Thủy Đạo lập tức lấy một túi lương khô từ bên trong túi trữ vật ra ngoài, đưa cho Hạ Nhược Tuyết.

Hạ Nhược Tuyết nằm ở trong lòng hắn, vừa ăn lương khô vừa nức nở, dùng âm thanh run rẩy nói: "Tướng công... ta ở bên trong hang động đá vôi này, ngoại trừ dựa vào một chút tia sáng trên đỉnh đầu để phân biệt ban ngày hay đêm tối, thì cái gì cũng không có, ngay cả đồ ăn cũng không, ta đã nghĩ mình không thể nào ra bên ngoài được nữa."

Lý Thủy Đạo ôm chặt lấy Hạ Nhược Tuyết, dịu dàng an ủi: "Tuyết Nhi... Đừng sợ, ta đã đến đây rồi. Nào nói cho ta biết... Rốt cuộc là sau ngày đó, nàng đã trải qua những gì?"

Hạ Nhược Tuyết đứt quãng nói ra những chuyện đã xảy ra trong vòng một năm xa cách Lý Thủy Đạo, đồng thời cũng miêu tả nỗi cô độc, tuyệt vọng khi bị nhốt trong hang động đá vôi này, mỗi ngày, nàng đều dựa vào luyện hóa thạch nhũ linh dịch để gian khổ mà sống sót.

Hạ Nhược Tuyết nghẹn ngào nói: "Sau khi luyện hóa hết chỗ linh dịch ngưng đọng từ thạch nhũ, mỗi ngày ta chỉ uống một chút nước trong hang động đá vôi. Thứ ấy không thể giúp cơn đói trôi qua. Nhưng ngoại trừ đói, ta còn rất cô độc, chỉ có một mình nói chuyện với bản thân, tướng công... chàng không phải là ảo giác của ta đấy chứ?"

Lý Thủy Đạo nắm chặt tay Hạ Nhược Tuyết, vẻ mặt dịu dàng, nói: "Tuyết Nhi, nàng không cần phải lo lắng, ta đặc biệt tới cứu nàng đây."

Hạ Nhược Tuyết ngẩng đầu, nước mắt chảy xuống trên gương mặt, mang theo niềm vui sướng và cảm xúc rung động tưởng như vô tận, nghẹn ngào nói: "Phu quân, chàng đã đến đây thật rồi! Ta cứ cho rằng mình sẽ mãi mãi không còn được gặp lại chàng nữa."

Lý Thủy Đạo gắt gao ôm lấy Hạ Nhược Tuyết, lúc này không tiếng động hay thanh âm.

Hai người bọn họ ở bên trong hang động đá vôi tối đen, bốn phía đều là một mảnh hắc ám không ánh sáng, chỉ có âm thanh rì rào của dòng sông ngầm dưới lòng đất đang nhẹ nhàng chảy xuôi, cứ một mực quanh quẩn bên trong không gian trống trải này.

Tại hoàn cảnh tối đen như mực, hai người bọn họ gắt gao ôm chặt lấy nhau, nhiệt độ thân thể giao hòa, giống như đã trở thành thứ ánh sáng duy nhất của nhau.

Phảng phất như tại một khắc này, cả thế giới đều trở nên yên lặng, chỉ còn lại tiếng tim đập của bọn họ, cứ một mực vang vọng bên tai mỗi người.

Trong bóng đêm, đôi bàn tay của hai người ấy cứ một mực gắt gao nắm chặt lấy nhau, và dường như cả tâm linh cũng đang âm thầm trao đổi.

Không ai nói một lời, nhưng vẫn có thể cảm nhận được tình ý vô tận không ngừng chảy xuôi.

"Tuyết Nhi, nàng hoàn toàn không hay biết gì về những chuyện Bạch Cốt Khô Lâu đã làm ở bên ngoài hang động đá vôi kia?" Lý Thủy Đạo dò hỏi.

"Phu quân cũng có đồng tham, chắc hẳn chàng cũng biết, một khi đồng tham rời khỏi phạm vi thần thức, chúng đều dựa vào bản năng hành động."

"Đồng tham không dựa vào bản năng làm việc, mà dựa vào mệnh lệnh của nàng và bản năng cùng nhau làm việc. Nàng có chắc mình không hề ra lệnh cho Bạch Cốt Khô Lâu đi ra bên ngoài tự do săn giết huyết thực sao?" Lý Thủy Đạo dứt khoát nói thẳng ra, một câu tựa như nhất châm kiến huyết, trực tiếp vạch trần suy nghĩ của đối phương.

Bị một câu nói vạch trần, Hạ Nhược Tuyết lập tức hiểu được ý hắn, dù nàng muốn che giấu cũng chẳng che giấu được, vì thế đành phải mở miệng thừa nhận: "Ta ở đây luyện hóa linh dịch tăng trưởng pháp lực, đồng tham cũng cần phải tăng tu vi lên, nếu không ta ở bên này, dù có hấp thu bổ vật, tu vi cũng sẽ trì trệ không tiến... Phu quân, một mình ta bị vây ở chỗ này, hai chân còn gãy mất, gần như đã hoàn toàn tuyệt vọng. Nhưng nếu gia tăng tu vi tới Dung Linh cảnh, lại còn một đường sinh cơ, ta không còn cách nào khác, nếu không làm, chỉ có thể bị vây chết ở chỗ này."

"Đương nhiên là ta hiểu, nhưng về sau nàng không thể tiếp tục gạt ta nữa." Lý Thủy Đạo lập tức mở miệng cảnh cáo.

"Thiếp thân đã biết."

Bình Luận (0)
Comment