Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 241 - Chương 241: Đào Xuất Sinh Thiên!!!

Chương 241: Đào Xuất Sinh Thiên!!! Chương 241: Đào Xuất Sinh Thiên!!!

"Nàng để cho Bạch Cốt Khô Lâu ra bên ngoài tự do săn giết, đã gây nên họa lớn, khiến người người oán trách, không ít tu tiên giả đều coi nàng là nữ ma đầu cần phải bắt lấy để trừ ma vệ đạo."

"Phu quân, chàng nói xem, ta nên làm thế nào bây giờ?" Hạ Nhược Tuyết lập tức lo lắng hỏi.

"Nữ ma đầu đã bị ta giết, còn nàng chỉ là một cô nương đáng thương bị ngã gãy chân thôi." Lý Thủy Đạo nói.

Bên trong hang động tối đen, lạnh lẽo như băng, trong hốc mắt của Bạch Cốt Khô Lâu tản ra hai đốm lửa màu lục âm trầm, u ám, đó cũng là nguồn sáng duy nhất ở nơi này...

Tại hang động đá vôi ấy, Lý Thủy Đạo dùng hai tay bế Hạ Nhược Tuyết lên ngang người, sau đó đi tới gần bờ sông ngầm u ám.

Hạ Nhược Tuyết cảm nhận dòng nước lạnh lẽo bên dưới, trên mặt lặng lẽ nở một nụ cười tươi. Trải qua nhiều ngày như vậy, rốt cuộc nàng cũng có cảm giác bản thân đã tìm được một người có thể dựa vào rồi.

Sau đó, Lý Thủy Đạo lấy một bộ y phục sạch sẽ từ bên trong túi trữ vật ra, mặc lên người Hạ Nhược Tuyết.

Bộ y phục này vốn được Lý Thủy Đạo mang theo để thay khi tắm rửa, bởi vậy, nó chính là một kiện nam trang thon dài. Tuy nam trang, lại có chút nho nhã, Hạ Nhược Tuyết mặc vào chẳng những không quá khó nhìn, còn lộ ra vẻ tiêu sái tuấn tú, dù hiện tại, nàng chỉ có thể ngồi dưới đất, nhưng bên trong ánh mắt cũng có thêm vài phần anh khí.

Hạ Nhược Tuyết nâng tay đánh ra một chiêu, khiến cho Bạch Cốt Khô Lâu vốn đang đứng sừng sờ bất động như pho tượng ngay gần đó, bị nàng triệu hồi tới, huyết quang lưu chuyển, nó lại nhanh chóng hóa thành một bộ xương nhỏ có kích cỡ bằng bàn tay.

Hạ Nhược Tuyết cầm Bạch Cốt Khô Lâu to bằng bàn tay lên, muốn dắt nó vào bên hông.

"Cái này cho nàng." Đột nhiên Lý Thủy Đạo lấy từ trên người ra một cái túi to màu vàng.

"Đây là?"

"Túi trữ vật." Lý Thủy Đạo giải thích.

Cầm chiếc túi trữ vật nọ trên tay, tuy gương mặt Hạ Nhược Tuyết rất vui sướng, nhưng trong lòng lại có chút do dự. Nàng khó xử nói: "Chàng đưa ta thứ này, muốn ta dùng cái gì để trao đổi?"

"Cái này chẳng đáng bao nhiêu tiền, coi như lễ gặp mặt ta tặng cho nàng sau khoảng thời gian dài gặp mặt đi."

"Cám ơn phu quân."

"Lại nói, chắc hẳn trên người vị tu sĩ của Điền gia đã bị đồng tham của nàng săn giết kia, cũng có túi trữ vật, hiện giờ nó đang ở đâu?" Lý Thủy Đạo dò hỏi.

"Một khi Bạch Cốt Khô Lâu rời xa ta, nó chỉ có thể chấp hành một vài mệnh lệnh đơn giản. Mỗi lần như vậy nó đều đoạt lấy tinh huyết của đối phương, chứ không hề chú ý đến những vật khác. Ta muốn bảo nó mang chút thức ăn từ bên ngoài về cho ta còn không được..." Hạ Nhược Tuyết hít một hơi thật sâu, nói.

"Ai... Thật đáng tiếc, không biết ai là kẻ được lợi rồi. Thôi bỏ đi... Ai nhặt được coi như đó là cơ duyên của người nọ." Lý Thủy Đạo nhanh chóng biến một bộ trường sam thành mảnh vải thô to, cột chặt Hạ Nhược Tuyết vào sau lưng mình, nàng cũng nắm chặt lấy thắt lưng của Lý Thủy Đạo.

Hai người bọn họ bắt đầu leo lên vách đá phía trước.

Lý Thủy Đạo giống như một con khỉ cực kỳ am hiểu leo trèo, hắn linh hoạt bám vào vách hang động đá vôi, rồi từ từ leo lên.

Ngay khi hai tay hắn bám vào một khối thạch nhũ bóng loáng, băng thiềm chi khí lập tức ngưng kết trên tay, khiến cho hắn có thể dễ dàng bám chắc được.

Lý Thủy Đạo leo dọc theo những vách đá bóng loáng, từ từ lên trên, tựa như đã dung nhập vào bên trong thế giới sâu thẳm này rồi.

Chốc chốc, lại có một luồng gió nhẹ từ bên ngoài cửa hang thổi vào, mang đến một tia khí tức ướt át, làm người ta cảm thấy thoải mái mà xa lạ.

Nhưng khi bọn họ leo đến cửa hang, lại phát hiện cửa hang này quá nhỏ, một người có thể chui ra, nhưng hai người cột vào cùng một chỗ, lại không ra được.

"Phu quân, chàng cứ ra ngoài trước đi, sau đó kéo ta đi lên là được." Hạ Nhược Tuyết đề nghị.

"Ta đã có cách!" Lý Thủy Đạo trực tiếp vỗ vào túi trữ vật, lấy thanh Song Ngư Du Long Kiếm đang ở bên trong ra ngoài. Hắn rót pháp lực vào, khiến cho kiếm quang trên thanh thượng phẩm pháp khí nọ nhanh chóng tăng vọt.

Chỉ thấy một luồng kiếm quang trùng thiên, trực tiếp đâm thẳng lên trời.

Từng khối đá và vụn băng trực tiếp bị đánh nát, thổi bay, nham thạch nứt vỡ, rốt cuộc hai người bọn họ cũng thành công lên tới mặt đất rồi.

Hạ Nhược Tuyết ngẩng đầu, cuối cùng… sau bao nhiêu ngày khắc khoải, nàng cũng được trông thấy bầu trời đầy sao, cùng với vầng trăng sáng vằng vặc này rồi.

Bị bao vây dưới hang ròng rã ba tháng, rốt cuộc nàng cũng trở lại mặt đất.

Gió lạnh thổi qua Kim Thứ sơn…

Hàng lệ từ khóe mắt Hạ Nhược Tuyết chảy ra, cũng nhẹ nhàng bay theo gió.

Cuối cùng, nàng cũng rời khỏi lao tù...

Kim Thứ sơn.

Trên sơn đạo tối đen, có bốn cây đuốc chiếu rọi bóng dáng của bốn con người, cùng với một con con cóc khổng lồ.

Lý Thủy Đình gắt gao nắm chặt cây đuốc trong tay, đi ở phía trước mở đường, còn phía sau là Lý Hạo Thanh, Lý Nhất Thành cùng với Lý Nhất Phong một mực đi theo.

Mỗi người đều giơ cây đuốc trên tay lên, tỉ mỉ quan sát địa hình xung quanh.

Bọn họ đang tìm kiếm tung tích của Lý Thủy Đạo.

Không lâu sau khi bóng đêm buông xuống, Lý Thủy Đạo từng nói với bọn họ rằng, hắn cần đi bắt một tên trộm yêu đan, sẽ nhanh chóng trở về, nhưng tới lúc này, một đêm đã qua hơn phân nửa, vậy mà bóng dáng Lý Thủy Đạo vẫn chưa xuất hiện.

Điều này làm cho đám người Lý Thủy Đình lo lắng không thôi.

Cũng may đồng tham thiềm thừ của Lý Thủy Đạo không phát sinh bất cứ tình huống lạ thường nào cả, nghĩa là Lý Thủy Đạo vẫn còn sống.

Dù vậy, vẫn có một vấn đề phát sinh.

Tuy dựa vào con cóc khổng lồ này, bọn họ đã xác định được Lý Thủy Đạo vẫn còn sống, nhưng có lẽ hắn đang bị nhốt ở một nơi nào đó, không ra được. Vì thế, bốn người lập tức thương nghị với nhau, cuối cùng đã quyết định để ác diện kim thiềm dẫn theo bọn họ đi tìm Lý Thủy Đạo.

"Cóc lớn, đồng tham của ngươi đang ở đâu rồi?"Lý Thủy Đình quay đầu hỏi kim cương đại cáp mô có hình thể khổng lồ kia.

Phải biết rằng, giữa đồng tham với nhau, đều có cảm ứng, không cần biết một người một thú này ở cách nhau bao xa, kiểu gì cũng có thể hội hợp lại cùng một chỗ.

Bình Luận (0)
Comment