Đoàn người đi chừng bốn, năm mươi bước, đã rời khỏi hang động đá vôi kia. Trước mắt xuất hiện một mảnh sơn cốc với những ngọn núi bao vây bốn phía. Linh khí bên trong sơn cốc thật dồi dào, khiến tinh thần con người ta không ngừng rung động.
Ở vị trí trung tâm của sơn cốc có một cái giếng nước do con người trực tiếp đào ra.
Đường kính miệng giếng dài chừng ba mét, sâu mười mét, mặt nước phẳng lặng trong suốt như gương, thâm u không thấy đáy.
Ở bốn góc Đông Nam Tây Bắc xung quanh giếng nước đều có một cái Tụ Thủy Hồ to bằng chậu rửa mặt. Tụ Thủy Hồ không tiếp xúc cùng mặt nước, lại được một cây cột ngọc nâng lên cao cao khỏi mặt nước.
Đây là giếng cổ Ánh Nguyệt của gia tộc Lý thị.
Khu vực bốn phía xung quanh giếng cổ Ánh Nguyệt đều có gieo trồng một loại nhất giai linh thảo tên là —— Lãnh Nguyệt Hoa.
Lãnh Nguyệt Hoa này là một đóa hoa màu trắng, những cánh hoa trắng nõn như tuyết, tản ra mùi thơm nhàn nhạt. Đóa hoa được sắp xếp theo hình quạt, mỗi đóa đều có bảy cánh hoa, phần rìa của mỗi cánh hoa đều uốn cong lại một chút, giống như đã bị ánh trăng lạnh lẽo đóng băng.
Gia tộc Lý thị dùng giếng cổ Ánh Nguyệt để tụ tập Nguyệt Tuyền Thủy, sau đó tưới cho Lãnh Nguyệt Hoa.
Ở phía trên vách đá không thể gieo trồng Lãnh Nguyệt Hoa, bởi vậy bọn họ dứt khoát mở ra năm căn phòng đá, cung cấp một nơi ở lại cho thủ vệ và linh thực sư.
"Nơi này chỉ đủ chỗ cho năm người ở lại, nhưng các ngươi lại có sáu thành viên." Lý Thiên Hổ lộ vẻ mặt kỳ quái nói.
"Ta cùng với Tuyết Nhi là phu thê, chúng ta ở cùng một gian phòng đá là được." Lý Thủy Đạo giải thích.
"Hóa ra ngươi còn mang theo cả thê tử của mình." Lý Thiên Hổ than thở một câu, rồi lập tức mở phong thư của tộc trưởng, cẩn thận đọc nội dung bên trong.
Sau khi xem xong, Lý Thiên Hổ dứt khoát nói: "Được rồi! Buổi sáng ngày mai ta sẽ dẫn người rời đi, bởi vậy đêm nay, các ngươi chỉ có cảm phiền ở lại bên trong hang động đá vôi này."
Lý Thủy Đạo gật gật đầu nói: "Nên làm như vậy."
"Tộc trưởng đã dặn dò ta, hãy giao hết thảy mọi chuyện ở nơi này cho ngươi. Vậy để ta nói cho ngươi nghe một số việc vậy. Nơi đây chính là tòa bí phủ đã được gia tộc chúng ta khai thác suốt năm mươi năm, cũng chính là nguồn tài nguyên quan trọng nhất của gia tộc... “
“Thứ này là giếng Ánh Nguyệt, còn đây là bốn cái Tụ Thủy Hồ... Sáng sớm hàng ngày, ngươi cần phải bố trí cho bốn người bọn họ dùng Nguyệt Tuyền Thủy bên trong Tụ Thủy Hồ tưới cho Lãnh Nguyệt Hoa bên dưới. Những gốc Lãnh Nguyệt Hoa này cực kỳ dễ hư hỏng, chỉ có tưới Nguyệt Tuyền Thủy vào, chúng mới sống sót được... Trong sơn cốc này, có vận dụng nguyên lý của Lưỡng Nghi trận pháp để tụ tập nguyệt tuyền, bởi vậy không khí ở nơi đây luôn khô ráo, mát mẻ, trong khi khu vực bên ngoài sơn cốc lại một mực nóng mực, ẩm thấp..."
Lý Thiên Hổ vừa nói vừa dẫn Lý Thủy Đạo đi vào khu vực bên trong hang động đá vôi, chỉ vào hang động đá vôi đó, tiếp tục nói: "Đây là hang động đá vôi được hình thành từ tự nhiên. Lúc ấy, gia tộc chúng ta vừa mới từ Tiên Đào loan dời cả gia tộc đến nơi đây, trùng hợp đi ngang qua chốn này. Các tộc nhân đã xây dựng lán trại tạm thời ở ngay bên trong hang động đá vôi trước mặt... “
“Khi đó nơi đây vốn không có một chút linh khí nào, bởi vậy chẳng có bất cứ gia tộc tu tiên nào tiến đến tranh đoạt. Lúc ấy, tộc trưởng đã cảm nhận được sự bất phàm của nơi này, mới đặc biệt dùng trận bàn tới suy đoán một chút. Ai ngờ lại phát hiện được nó chính là nguyệt âm chi huyệt, mới trực tiếp đào miệng giếng cổ Ánh Nguyệt kia, dùng nó để tụ nguyệt tuyền, gieo trồng Lãnh Nguyệt Hoa..."
"Nói đến cũng kỳ quái, sau khi Lãnh Nguyệt Hoa được gieo trồng thành công, bên trong sơn cốc này lại tự nhiên diễn sinh ra linh khí. Chỉ tiếc sơn cốc này thật sự quá nhỏ, căn bản không dung nạp được bao nhiêu người, nếu không, nó càng thích hợp để trở thành một nơi an cư cho gia tộc chúng ta hơn Thần Mộc thành."
"Linh mạch sinh linh thảo, linh thảo hoá linh mạch, hai thứ vốn luôn hỗ trợ lẫn nhau. Thần Mộc thành kia cũng vậy, trước khi ở nơi ấy từng có một gốc thông thiên đại thụ. Tới hiện giờ, tuy đại thụ đã ngã xuống, nhưng rễ cây của nó lại một mực cải biến linh khí bên dưới địa mạch, nếu không lấy đâu ra linh khí tụ tập? Đúng là trên danh nghĩa, toàn bộ những tài nguyên thuộc địa giới Hắc sơn đều thuộc về Ngũ Độc môn, nhưng nơi đây không bị Ngũ Độc môn ghi chép vào trong hồ sơ, bởi vậy toàn bộ những tài nguyên được sản xuất nên từ bí phủ này đều thuộc về gia tộc chúng ta, không phải đưa thuế má. Ta thực sự không hiểu, vì sao gia tộc vẫn nghèo như vậy?" Lý Thủy Đạo nhướng mày hỏi.
"Hàng năm, ở nơi này đều có thể sản sinh được bốn, năm trăm gốc Lãnh Nguyệt Hoa, mỗi một gốc Lãnh Nguyệt Hoa có thể bán được mười mấy khối linh thạch. Cũng tương đương với một năm, bí phủ này sản xuất ra năm, sáu ngàn khối linh thạch, nhưng hàng năm gia tộc chúng ta đều cung cấp cho Hải Xà đạo nhân ít nhất là ba nghìn linh thạch. Do tộc trưởng đại nhân cùng với Hải Long đại trưởng lão đều chủ động từ bỏ toàn bộ lương tháng của mình, để dành chỗ linh thạch còn lại tới cung cấp nuôi dưỡng nhóm hậu bối không nên thân chúng ta. Nắm được nguồn tài nguyên này, gia tộc mới có thể miễn cưỡng duy trì, nếu không, e rằng gia tộc chúng ta sẽ gặp phải phiền toái rất lớn." Lý Thiên Hổ lộ sắc mặt ngưng trọng nói.
"Hàng năm, Lãnh Nguyệt Hoa ở nơi này có thể cho thu hoạch hai lần. Mỗi lần như vậy gia tộc đều phái Hải Long đại trưởng lão tới hộ tống, tuyệt đối không để thất thoát đi. Hơn nữa, mỗi một gốc linh thảo đều được ghi chép lại rõ ràng trong văn bản, tuyệt không cho phép tự tiện ngắt lấy. Nếu ngày thường có chút hao tổn, mỗi một gốc bị hao tổn đều phải ghi chép lại, để sau này chúng ta sẽ dùng chính loại tư liệu đó tới kiểm tra..."
Hôm sau, Lý Thiên Hổ dẫn theo nhóm tộc nhân trẻ tuổi đã hoàn thành nhiệm vụ, rời khỏi bí phủ Lãnh Nguyệt Hoa.
Lý Thủy Đạo đi theo đưa tiễn, mãi cho đến khi bọn họ bước tới lối ra của sơn cốc.