Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 251 - Chương 251: Người Có Thể Giết, Nhưng Tuyệt Đối Không Được Lỗ Mãng!!!

Chương 251: Người Có Thể Giết, Nhưng Tuyệt Đối Không Được Lỗ Mãng!!! Chương 251: Người Có Thể Giết, Nhưng Tuyệt Đối Không Được Lỗ Mãng!!!

Sau khi tu luyện chấm dứt, Lý Thủy Đạo trực tiếp thi triển Thiên Oa Di Hành nhảy về gian phòng đá của mình.

Bên trong gian phòng đá, Hạ Nhược Tuyết mặc một bộ trường sam của nam tử đang tu luyện ma công.

Khung cảnh bên trong gian phòng đá tràn ngập một luồng huyết quang nồng đậm, không ngừng tản ra một loại khí tức làm người ta sợ tới dựng tóc gáy.

Chỉ thấy Hạ Nhược Tuyết đang khoanh chân ngồi giữa gian phòng đá, hai tay kết ấn, nhắm mắt ngưng thần. Huyết quang bên trong gian phòng đá càng ngày càng trở nên sáng ngời, giống như một luồng hỏa diễm đang thiêu đốt.

Ma khí màu đen lại nhanh chóng bốc lên từ dưới mặt đất, dần dần lan tràn khắp cả căn phòng.

Da thịt Hạ Nhược Tuyết tái nhợt như tuyết, nhưng phía trên thân thể nàng lại có những tia huyết quang không ngừng phập phồng xuất hiện, dần dần hóa thành những con độc xà đang điên cuồng vặn vẹo...

Dị tượng ma công dần dần tiêu tán, rốt cuộc quá trình tu luyện của Hạ Nhược Tuyết cũng hoàn thành một giai đoạn.

Nàng mở to đôi mắt với một mảnh vui vẻ tràn ngập bên trong nhìn về phía Lý Thủy Đạo, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào: "Quả nhiên… dựa theo phương pháp tu luyện của phu quân đúng là làm ít công to."

"Là phần vạn năm thạch nhũ được nàng hấp thu lúc trước vẫn còn sót lại trong cơ thể, chỉ cần thoáng mài giũa thêm một chút, là có thể làm cho pháp lực của nàng đột nhiên tăng mạnh." Lý Thủy Đạo mỉm cười nói.

"Phu quân chỉ nghe thiếp thân miêu tả vài câu, lại có thể tìm ra điểm mấu chốt, phần trực giác tu đạo này thật sự làm thiếp thân bội phục vạn lần."

Lý Thủy Đạo cười nhạt có vẻ cực kỳ khiêm tốn. Bởi vì hết thảy những cái gọi là thiên phú mà hắn có trên người, đều là do cố gắng mà nên.

Nói một cách chính xác hơn, trực giác là thứ được thành lập dựa trên cơ sở vững chắc chứ không phải trời sinh.

"Nhất nguyên phục thủy, vạn tượng canh tân."

"Vạn vật phụ âm nhi bão dương, trùng khí dĩ vi hòa."

"Thiên địa nhân tam tài tịnh lập."

"Ngũ hành tương sinh tương khắc."

Vạn vật trên thế gian đều có quy luật, không cần biết là đạo pháp, trận pháp, luyện đan, thậm chí là phù lục, đều phải nằm bên trong quy luật này.

Quy luật ấy chính là "Thường thức" đơn giản cũng là "Thiên đạo".

Bởi vậy học tập tu luyện những tri thức cơ sở gần như bản thân chỉ cần vươn tay là có thể chạm tới, chính là con đường tắt nhanh nhất để nắm giữ "Thiên đạo".

Trong lòng có "Đạo", tự nhiên có thể sửa đổi công pháp.

Trong lòng không "Đạo”, dù tu luyện công pháp của chính mình cũng không nhất định có thể tu luyện thành công, càng đừng nói tới loại suy [1], đánh thông "Ống khói", thông hiểu đạo lí, cuối cùng là tự mình khai sáng nên "Độc môn tuyệt kỹ" .

Bởi vậy, thứ mà Hạ Nhược Tuyết cần nhất hiện giờ, chính là đánh vững cơ sở của chính mình, nếu không, nàng cũng chỉ có thể ỷ lại vào Lý Thủy Đạo "Chỉ điểm" mà thôi.

Nhưng theo quá trình tu luyện, càng tu luyện sâu hơn, loại ỷ này càng ngày càng trở nên nghiêm trọng...

Nếu cứ tiếp tục như vậy, khẳng định là sự lý giải của Lý Thủy Đạo đối với 《 Bạch Cốt Huyết Ma Công 》sẽ càng ngày càng được khắc sâu, còn Hạ Nhược Tuyết, nàng hiểu được cách tu luyện, nhưng chỉ biết mình nên tu luyện như vậy, chứ hoàn toàn không hay biết vì sao mình cần phải tu luyện như vậy, cũng tương đương với hiểu được biểu hiện mặt ngoài chứ hoàn toàn không hay biết bản chất và nguyên nhân sinh ra.

Cho nên, người đứng tại góc độ "Đạo", chân chính tu luyện 《 Bạch Cốt Huyết Ma Công 》chính là Lý Thủy Đạo, còn Hạ Nhược Tuyết chỉ đơn giản là một “Người đại diện” của hắn tới tu luyện môn công pháp ấy mà thôi.

"Tuyết Nhi, chúng ta rời cốc đi." Lý Thủy Đạo mỉm cười nói.

"Ừm..." Hạ Nhược Tuyết gật gật đầu.

Lý Thủy Đạo nhẹ nhàng đi đến phía sau Hạ Nhược Tuyết, dùng một tay ôm lấy nàng, đặt nàng ngồi lên băng ghế làm bằng gỗ, sau đó cột cả băng ghế lẫn người bên trên vào người mình.

Xong xuôi, hắn trực tiếp nhảy khỏi gian phòng đá, nhưng lúc hai người bọn họ rơi xuống đất, lại không hề phát ra bất cứ âm thanh nào.

Thông qua đường hầm bên trong hang động đá vôi, hai người nhanh chóng đi ra bên ngoài sơn cốc. Lý Thủy Đạo cõng Hạ Nhược Tuyết tùy ý lướt đi như gió trong cánh rừng rậm.

Hạ Nhược Tuyết lấy bộ Bạch Cốt Khô Lâu có kích cỡ bằng bàn tay từ bên trong túi trữ vật ra ngoài, rồi nhẹ nhàng ném về phía sau.

Ngay giữa không trung, Bạch Cốt Khô Lâu đã biến thành một bộ xương khô có kích cỡ bằng người trưởng thành, theo quá trình ma quang lưu chuyển khắp cơ thể, trên khung xương kia lại mọc ra máu thịt, sản sinh làn da, thậm chí còn có một mái tóc dài xõa tung như thác nước.

Đây là kết quả nhận được sau khi Bạch Cốt Khô Lâu biến ảo thành một tuyệt sắc mỹ kiều nương, khuôn mặt của nàng này lại có bảy tám phần tương tự với "Lâm Duẫn Chí" lúc trước.

Lại nói, Lâm Duẫn Chí vốn là một mỹ nam tử, sau khi bị nữ tính hoá, gã lập tức hóa thành một trang mỹ nhân tuyệt sắc khuynh quốc khuynh thành.

Hạ Nhược Tuyết lại ném một dải tơ lụa từ bên trong túi trữ vật ra ngoài, khô lâu mỹ nhân vốn đang chạy băng băng, chỉ khoát tay một cái, mảnh tơ lụa nọ đã quấn lên thân.

Sau khi có tơ lụa khoác lên người, khô lâu mỹ nhân nọ lại càng thêm xinh đẹp động lòng người.

Đúng là phấn hồng mỹ nhân, tuyệt sắc vô song.

Hạ Nhược Tuyết có vẻ hưng phấn nói với Lý Thủy Đạo: "Phu quân, ta nhìn thấy bên kia có ánh lửa, chúng ta đi giết bọn họ thôi."

Lý Thủy Đạo lại lắc lắc đầu, ngăn cản Hạ Nhược Tuyết đang xúc động."Không! Thỏ không ăn cỏ gần hang, nàng phải nhớ kỹ, người có thể giết, nhưng tuyệt đối không được lỗ mãng. Nhất định phải cẩn thận, và càng thêm cẩn thận, nếu lỗ mãng mà đi giết người đoạt bảo chỉ biết tự chịu diệt vong thôi."

-----------------

[ Dịch nghĩa:

“Nhất nguyên phục thủy, vạn tượng canh tân” vốn là câu chúc tết thường thấy của người Trung Quốc, nó có nghĩa là một năm lại sang, vạn vật đổi thay màu áo mới.

“Vạn vật phụ âm nhi bão dương, trùng khí dĩ vi hòa" vốn là một câu trong chương 42 Đạo Hóa của Đạo Đức Kinh, nó có nghĩa là trong vạn vật không có vật nào không cõng Âm và ôm Dương. Ở giữa là nguyên khí dung hòa.

"Thiên địa nhân tam tài tịnh lập" có nghĩa là tam tài thiên địa nhân tồn tại cùng một lúc. Trên thực tế, lý luận đặt con người và thiên địa cùng tồn tại chính là tư tưởng triết học muốn thiên nhân hợp nhất của Trung Quốc cổ đại. ]

[1] : có thể hiểu loại suy là nắm vững kiến thức hoặc quy luật của một sự vật nhất định, rồi từ đó suy ra kiến thức của những thứ tương tự.

Bình Luận (0)
Comment