Sau khi công tác tưới hoa buổi sáng kết thúc, Lý Thủy Đạo đi một mình tới tìm Lý Thủy Đình, vẻ mặt trịnh trọng dặn dò nàng: "Ban ngày ta định ra ngoài đi dạo, muội hãy thay ta chăm sóc tẩu tử. Muội cũng biết đấy, hai chân của nàng đã gãy, hoàn toàn không tự lo liệu được cho mình, nếu nàng có chuyện gì cần muội đi làm, muội nhất định phải đi làm... Chỉ cần muội chịu khó một chút, ta sẽ có khen thưởng khác cho."
Lý Thủy Đình vội vàng ôm quyền nói: "Xin huynh trưởng yên tâm, ta sẽ tận tâm tận lực đi chăm sóc tẩu tử, tuyệt không phụ kỳ vọng của huynh."
Lý Thủy Đạo gật gật đầu, sau đó liền rời đi bí phủ Lãnh Nguyệt Hoa.
Ban ngày điều tra, buổi tối giết người.
Chuyện bọn họ muốn làm chính là giết người đoạt bảo, rút huyết luyện phách, bởi vậy nhất định phải cực kỳ thận trọng.
Đầu tiên, vị trí giết người không được ở gần bí phủ Lãnh Nguyệt Hoa.
Thứ hai, mục tiêu được chọn phải có tu vi Thông Linh cảnh hậu kỳ, chỉ khi tu vi đạt tới cấp bậc này, mới có thể ngưng tụ ra "Huyết Hồn Châu".
Cuối cùng, nhất định phải làm cho sạch sẽ, tuyệt đối không được để lại dấu vết, nếu có thể vu oan giá hoạ, đó là tốt nhất.
Cứ như vậy, một mình Lý Thủy Đạo bắt đầu đi khắp vùng rừng rậm, khe sâu suối cạn … bên trong Kim Thứ sơn, mỗi một góc nhỏ, đều phải thăm dò thật kỹ.
Tới buổi trưa, Lý Thủy Đạo cầm bản đồ trên tay, vẻ mặt có chút kỳ quái nhìn căn nhà gỗ trước mắt.
Nơi này chính là hang động đá vôi lúc trước, nơi Lý Thủy Đạo và Hạ Nhược Tuyết gặp lại nhau kia.
Theo đạo lý, sau lần hắn phá hang chui ra kia, ở nơi này phải có một lỗ thủng khá lớn mới đúng, nhưng hiện giờ, ở ngay trên vị trí của cửa hang này, lại có một căn nhà gỗ.
Nhà gỗ còn mới tinh, được xây theo hình chữ ‘tỉnh’ (井), ngay cả cửa sổ cũng không làm, thoạt trông cực kỳ thô ráp, nóc nhà không được lợp mái ngói, chỉ đắp lên một thảm cỏ.
Thật hiển nhiên, đây chỉ là một căn nhà gỗ mới được tạm thời dựng lên.
Trong nhà gỗ, một nam tử trẻ tuổi ăn mặc theo kiểu thợ săn, đang nằm trên thảm cỏ, có chút không kiên nhẫn ngáp dài một cái.
Một lát sau, một tu sĩ bưng hộp cơm tới, lớn tiếng hét to: "Tử Long, ta đưa cơm linh mễ đến cho ngươi đây."
Lý Thủy Đạo dựa vào thành quả có được do tu luyện 《 Kim Thiềm Tỏa Khí Pháp 》, hoàn toàn có thể ẩn thân mà không khiến hai người kia phát hiện. Bởi vậy, hắn dứt khoát núp tại một chỗ gần đó, cũng rõ ràng nghe được những lời này.
Cơm linh mễ!
Đây là loại cơm chỉ những thành viên bên trong gia tộc tu tiên mới được ăn.
Phải biết rằng, Thần Mộc thành Lý gia bọn họ phái tu sĩ tới trông coi bí phủ nhưng trước mắt chỉ có thể uống cháo...
Vào một đêm khuya của mấy ngày sau, Lý Thủy Đạo vừa thu công xong, đã lập tức cõng Hạ Nhược Tuyết rời khỏi bí phủ Lãnh Nguyệt Hoa, rồi một đường đều chạy trên tán cây, nhìn con đường này rất quen thuộc, nhưng Hạ Nhược Tuyết lại hoàn toàn không biết, hắn đang cõng mình đi đến nơi này.
Khoảng nửa canh giờ sau, Lý Thủy Đạo lập tức khom người, dừng lại trên một tán cây đại thụ, sau đó hạ giọng nói với Hạ Nhược Tuyết đang ở trên lưng mình: "Nàng có nhìn thấy căn nhà gỗ phía dưới kia không?"
Hạ Nhược Tuyết gật gật đầu.
"Bên trong nhà gỗ này có một tên thợ săn tu vi Thông Linh cảnh hậu kỳ, đồng tham của hắn là một con thằn lằn, đang trốn bên trong khe hở ở cửa. Nàng đi giết hắn, luyện thành Huyết Hồn Châu, còn con thằn lằn kia cứ giao cho ta tới xử trí." Lý Thủy Đạo trực tiếp truyền lệnh nói.
Hạ Nhược Tuyết gật gật đầu, rồi không chút do dự, vỗ vào túi trữ vật, lấy ra một bộ Bạch Cốt Khô Lâu...
Trong đêm khuya, Điền Tử Long nằm bên trong căn nhà gỗ vừa được xây dựng xong, nhắm hai mắt lại, “O o” say ngủ.
Dù gã chỉ có một mình lẻ loi tới canh giữ bên trong mảnh rừng hoang vu này, nhưng trong lòng lại không hề lo lắng, bởi vì đồng tham của gã: Một con linh sủng thằn lằn đã thu nhỏ hình thể lại, luôn luôn ẩn nấp bên người gã, thời thời khắc khắc đều bảo vệ an toàn cho Điền Tử Long.
Đây chính là chỗ tốt khi tu vi đạt tới Thông Linh cảnh hậu kỳ, đồng tham có được tu vi vượt cấp thượng phẩm, hoàn toàn có thể độc lập chắn ở một phương.
Ngay bên trong đêm khuya tối đen ấy, một luồng sương mù màu xám chợt xuất hiện, nó lững lờ trôi trong không khí, rồi lén lút thẩm thấu vào bên trong căn nhà gỗ kia.
Mảnh sương mù màu xám nọ bị Điền Tử Long hút vào trong cơ thể, khiến cho gã nằm mơ một giấc mộng cực kỳ khoan khoái, ở trong mộng, giai nhân vờn quanh, tiêu dao khoái hoạt, vô cùng tự tại.
Chợt nghe một tiếng “Ken két” vang lên.
Điền Tử Long giống như bị mộng du trực tiếp đẩy cửa nhà gỗ ra, trên môi nở nụ cười si ngốc, sau đó mở to hai mắt nhìn thẳng về phía trước.
Bởi vì hết thảy những điều trong mộng đã xuất hiện ngoài thực tế rồi.
Chỉ thấy một nữ tử tuyệt sắc cả người chỉ bọc một dải tơ lụa màu hồng nhạt, đang chậm rãi bước về phía gã.
Điền Tử Long có chút mơ hồ, nhưng trên mặt gã lại hiện lên một nụ cười tươi đầy si mê đắm đuối.
Hai người từ từ tiến lại gần nhau, khoảng cách càng gần nụ cười trên môi Điền Tử Long càng thêm si mê đắm đuối.
Nhưng đột nhiên. hai mắt Điền Tử Long chợt thay đổi, trở nên tỉnh táo.
Đúng là gã vừa bị đối phương mê hoặc, nhưng đồng tham của gã lại không, dựa vào mối liên hệ thần bí giữa hai người bọn họ, chỉ trong nháy mắt gã đã thoát khỏi khống chế.
"Ma nữ, nhận lấy cái chết đi!" Điền Tử Long nổi giận gầm lên một tiếng, trực tiếp thi triển ra một môn pháp thuật.
Cuồng Sa Thuật!
Chỉ thấy khu vực Kim Thứ sơn vốn toàn là bóng cây xanh tươi, cây rừng khắp chốn, lại đột nhiên xuất hiện cuồng sa, cát bay đá chạy, cuồng phong rống giận, thổi quét về phía nhân vật kiều nương băng cơ ngọc cốt kia.
Huyết Luyện Thần Quang!
Rất nhanh, nữ tử tuyệt sắc trước mắt kia đã hóa thành một luồng huyết quang, giống như lợi kiếm, chỉ trong nháy mắt đã đột phá tầng ngăn cách của cuồng sa, để lao về phía Điền Tử Long.
Điền Tử Long hoảng hốt rồi!
Gã vội vàng lấy ra một kiện pháp khí có tạo hình giống một cái mai rùa màu vàng đất.
Ngay khi cái mai rùa này xuất hiện, dị tượng cát bay đá chạy xung quanh lại nhanh chóng tụ tập về phía nó, hình thành nên một tấm lá chắn bằng cát rất lớn.
Sa thuẫn nọ hoàn toàn không có góc chết, nhanh chóng bao vây thân thể Điền Tử Long lại. Nó có thể giúp gã ngăn cản hết thảy những công kích tới từ mọi hướng.