Bạch Cốt Ma Nhận!
Chỉ thấy trong tay tuyệt sắc kiều nương băng cơ ngọc cốt kia đột nhiên xuất hiện một thanh ma đao màu đen như mực, nó dễ dàng chui vào bên trong sa thuẫn, một đao chém tan cái xác rùa đen kia, trực tiếp đâm vào ngực Điền Tử Long.
Trên mặt Điền Tử Long tràn đầy kinh ngạc, dường như không thể tin được vào những gì đang phát sinh trước mắt mình.
Món hạ phẩm pháp khí của gã lại không ngăn được một kích của đối phương ư?
Đến tột cùng thì đây là đạo pháp gì? Lại có uy năng của thượng phẩm pháp khí?
Cơn đau nhức truyền khắp toàn thân, huyết nhục trên người Điền Tử Long lập tức co rút lại, giống như đang bị bốc hơi lên.
Trong quá trình này, toàn bộ tinh huyết cùng với hồn phách của gã đều thuận theo Bạch Cốt Ma Nhận chảy vào trong cơ thể của nữ nhân kia.
Bành!
Một tiếng nổ mạnh kịch liệt vang lên.
Căn nhà gỗ nọ nổ tung trong nháy mắt, triệt để hóa thành một đống gỗ vụn.
Chỉ thấy một con thằn lằn to lớn, có chiều dài đến bảy - tám mét từ bên trong đống đổ nát ấy, lao vọt ra ngoài. Nó trực tiếp há cái miệng khổng lồ, phả ra một luồng khí tức tanh hôi, ập thẳng vào mặt địch nhân trước mắt.
Cùng lúc ấy, một mảnh độc vân màu vàng đất cũng nhanh chóng lan tràn ngay dưới chân nó.
Chỉ trong chớp mắt, mảnh độc vân phô thiên cái địa ấy đã lao tới, bao phủ lấy hai người.
Đáng tiếc, độc vân hoàn toàn không có một chút tác dụng nào đối với Bạch Cốt Khô Lâu, con quỷ vật này có thể miễn dịch với hết thảy mọi loại độc. Nó được cho là khắc tinh của độc tu.
Nhưng địch nhân của Bạch Cốt Khô Lâu lại là một con thằn lằn nhất giai thượng phẩm, có hàm răng nhọn hoắt và móng vuốt sắc bén.
Sưu!
Bỗng nhiên, một luồng kiếm quang xuất hiện ngay trên bầu trời, chỉ trong nháy mắt đã đánh trúng thân hình con thằn lằn nọ. Sau khi thành công chém địch, kiếm quang lại biến mất vô ảnh vô tung, giống như chưa bao giờ xuất hiện.
Còn con thằn lằn kia, ngay trong khi chạy trốn, nó đã bị luồng kiếm quang ấy trực tiếp chém thành hai đoạn, máu độc vương vãi đầy đất.
Trong nháy mắt khi đồng tham tử vong, Điền Tử Long liền mất đi ý thức, tinh huyết xói mòn, hồn phách bị hút ra, một thân tu vi của gã đều hóa thành một khối huyết cầu, không ngừng xoay tròn.
Nó chính là Huyết Hồn Châu.
Con thằn lằn bị chém thành hai nửa kia cũng không thể may mắn thoát khỏi. Nó vừa bị chém chết, hồn phách còn chưa ly thể, tinh huyết còn tươi mới, tuyệt không thể lãng phí được.
Bạch Cốt Khô Lâu trực tiếp lao tới, tay trái của nó hấp thu Điền Tử Long, trong khi tay phải lại hấp thu đồng tham của gã.
Có thể nhìn thấy hai viên huyết cầu đang lần lượt xoay tròn trên hai tay của nó.
Chỉ trong một khoảng thời gian cực ngắn, Điền Tử Long và đồng tham của gã đều hóa thành thây khô, đồng thời trên lòng bàn tay của Bạch Cốt Khô Lâu lại có thêm hai viên Huyết Hồn Châu.
Bạch Cốt Khô Lâu trực tiếp bỏ viên Huyết Hồn Châu vào trong miệng, lại đi tới định nhặt lấy túi trữ vật của Điền Tử Long.
Trải qua quá trình bị Huyết Luyện Thần Quang điên cuồng phá hoại, y phục của Điền Tử Long đã hư hỏng hoàn toàn rồi, ngay cả xương cốt của gã cũng dập nát, cả y phục lẫn thi thể đều biến thành mảnh vụn, nhưng nhìn mãi vẫn không thấy túi trữ vật đâu.
"Hắn không có túi trữ vật, lấy yêu đan của con thằn lằn kia đi." Lý Thủy Đạo hạ giọng phân phó.
Bạch Cốt Khô Lâu lập tức quay người lại, bàn tay sắc bén như lưỡi dao không chút do dự đã cắm vào trong đầu con thằn lằn kia, lấy ra một viên yêu đan còn dính đầy máu.
Chịu dự điều khiển của Hạ Nhược Tuyết, Bạch Cốt Khô Lâu lại biến thành một nữ tử tuyệt sắc, mũi chân điểm một cái liền biến mất trong một mảnh bóng cây rậm rạp.
"Phu quân, chúng ta có thể rút lui rồi." Hạ Nhược Tuyết nhỏ giọng nhắc nhở.
Lý Thủy Đạo đưa tay lên, ý nói nàng đừng lên tiếng.
Lúc này, màn đêm đang bao trùm Kim Thứ sơn, những ánh sao mỏng manh rơi trên tán lá.
Bên trong tán cây rậm rạp, Lý Thủy Đạo nhẹ nhàng xuyên qua kẽ lá, lặng lẽ chăm chú nhìn vào vách đá dựng đứng trước mặt.
Vách đá dựng đứng kia vô cùng bóng loáng, giống như một khối ngọc bích khổng lồ, ngay cả loài chim bay cũng không tìm được nơi trú ngụ.
Thời gian từng chút một trôi qua...
Lý Thủy Đạo nhẩm tính thời gian trong trong lòng.
Trong đêm tối chỉ có tiếng lá cây xào xạc.
Nhưng trong một mảnh yên tĩnh này lại ẩn chứa sát khí.
Gần tới rạng đông, một nam tử trẻ tuổi từ bên trong vách đá dựng đứng nọ, nhảy ra ngoài, giống như vách đá dựng đứng kia vốn không hề tồn tại.
Chướng Nhãn Pháp!
Trên thực tế, nơi đó là cửa vào của một hang động đá vôi, đã bị trận pháp che giấu, biến thành một vách đá dựng đứng.
Trong đêm tối, có thể nhìn thấy nam tử vừa xuất hiện kia đang mặc một bộ trường bào màu đen, thân hình có vẻ mạnh mẽ dị thường, giống như một con báo săn linh hoạt.
Vách núi đen này cao tới trăm mét, lại không có bất cứ vật thể gì có thể bám vào mà leo lên, nếu bị rơi xuống chỉ có nước tan xương nát thịt.
Lại thấy nam tử kia vỗ túi cổ, lấy ra một con rết, rồi tiện tay ném nó ra ngoài.
Con rết thoạt nhìn cực kỳ bình thường phổ thông kia lại nhanh chóng biến lớn, hóa thành một con rết khổng lồ với hình thể dài tới bảy - tám mét, giống như một con Thanh Long, linh hoạt leo lên vách đá hiểm trở kia.
Còn nam tử nọ nhẹ nhàng giẫm lên đầu con rết.
Ngay sau đó, con trùng trăm chân kia lại leo xuống phía dưới, tốc độ nhanh tới kinh người, như đang giẫm trên đất bằng.
Thiên phú thần thông: Mộc phong chi hành.
Nam tử đó chính là Điền Tử Kiếm.
Dựa theo ước định, vào lúc rạng sáng ngày hôm nay, gã sẽ tới đổi ca với huynh đệ nhà mình là Điền Tử Long, tiếp tục trông coi căn nhà gỗ bên dưới.
Nhưng khi gã cưỡi con trùng trăm chân nọ đi tới nhà gỗ kia, lại đột nhiên phát hiện nhà gỗ đã bị hủy, con đồng tham thằn lằn của Điền Tử Long cũng trở thành một bộ thi thể đã bị hút cạn tinh huyết.
Trên mặt đất chỉ còn lại một lớp bột phấn hình người và những mảnh y phục rách nát tả tơi, chứng minh rằng huynh trưởng Điền Tử Long của gã đã hóa thành tro bụi.
"A, đại ca." Điền Tử Kiếm thất thanh hô lên một tiếng đầy đau đớn.